“Ta không muốn chết... cứu ta... cứu ta...”
Lý thị vệ không hề mềm lòng vì lời cầu xin của Sắc Hạ, hắn rất lý trí, không thể vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn.
Không thể vì một người không quan trọng đã không cứu được mà lại làm chậm trễ cả đội.
Hắn biết cái c.h.ế.t của một Sắc Hạ chẳng là gì cả, có lẽ sẽ không có ai hỏi đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngươi đừng phí công nữa, có gì thì nói nhanh đi, nếu không lát nữa ngươi muốn nói cũng không có cơ hội nữa đâu.”
Hắn biết Sắc Hạ sẽ nhanh chóng hôn mê vì mất quá nhiều máu, rồi sau đó là tử vong.
“Quan gia... ta mới chưa đầy hai mươi, ta không muốn chết... ta không muốn chết!” Sắc Hạ dùng hết sức lực cuối cùng nói.
“Ngươi không cứu được nữa rồi, thứ nhất là không có thuốc, thứ hai là ngươi cũng không chịu nổi sự vất vả của việc đi lại này, thôi thì để lại cho ngươi chút đồ ăn và nước uống cùng vài lạng bạc, ngươi hãy nghe theo số phận đi.”
Lão Lý vừa nói vừa ra hiệu cho một thị vệ đặt cho ả ta một ít đồ ăn và nước uống, Lão Lý lại móc ra một ít bạc vụn trong người ném bên cạnh ả, rồi không ngoảnh lại cưỡi ngựa đi.
“Các người không có nhân tính, đều không được c.h.ế.t tử tế...” Sắc Hạ ở phía sau than khóc, chửi rủa nhưng vì dùng sức quá mạnh nên ả ta nhanh chóng ngất đi.
Đột nhiên có một bóng người lặng lẽ tiến về phía ả ta, đưa tay về phía đồ vật trước mặt ả ta, Sắc Hạ đột nhiên mở mắt ra: “Là ngươi, Yên Vũ tỷ, ngươi... ngươi đến cứu ta phải không? Ta biết mà...”
Sắc Hạ kích động đến đỏ cả mặt, ả ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Yên Vũ, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn nàng ta, không biết nàng ta sẽ cứu mình như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-204.html.]
Trần Yên Vũ lặng lẽ nhìn ả ta, lắc đầu, đột nhiên đưa tay về phía thức ăn, nước uống và bạc trước mặt ả ta, cầm lấy rồi bỏ chạy.
“Ngươi không được đi, ngươi mang ta theo... mang ta theo...” Mặc dù ý thức của Sắc Hạ dần trở nên không rõ ràng nhưng ả ta cũng biết Trần Yên Vũ đến đây để làm gì.
Trần Yên Vũ bị ả ta ôm chặt, có chút lo lắng, vì sợ bị thị vệ phía trước phát hiện, chắc chắn mình sẽ bị đánh một trận.
Yên Vũ dùng sức bẻ tay Sắc Hạ nhưng Sắc Hạ lại ôm chặt: “Tỷ, bạc đó đều cho ngươi, ngươi mang ta theo... mang ta đi!”
Trong mắt Trần Yên Vũ lóe lên một tia tàn nhẫn, nàng ta nhặt một hòn đá trên mặt đất đập mạnh vào đầu Sắc Hạ, một lần, hai lần, ba lần...
Máu lập tức chảy ra trên đầu Sắc Hạ, ả ta trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Yên Vũ nhưng hai tay lại như hàn vào chân Trần Yên Vũ, mặc cho kéo thế nào cũng không chịu buông ra.
Trần Yên Vũ thấy đội ngũ càng đi càng xa, nàng ta sốt ruột, liền dùng sức cắn vào đôi tay đó.
Lúc này Sắc Hạ cũng tỉnh táo lại, kéo Trần Yên Vũ ngã xuống đất, dùng hết sức lực cuối cùng đè nàng ta xuống, hai người giằng co với nhau, đột nhiên một bóng đen lao ra từ sau một gốc cây, nhào về phía hai người trên mặt đất...
Cuối cùng cũng sắp đến bìa rừng, Lão Lý mới thở phào nhẹ nhõm: “Ra khỏi rừng, tìm một nơi bằng phẳng, mọi người có thể nghỉ ngơi.”
Đột nhiên có một thị vệ đến nói: “Lão Lý, hình như không thấy Trần Yên Vũ đâu nữa.”
Lão Lý cau mày: “Kiểm tra lại quân số, rồi tìm tiếp.”
Nghe vậy, thị vệ quay lại đội ngũ bắt đầu tìm kiếm cẩn thận, quả nhiên thiếu mất hai người, một là Sắc Hạ, một là Trần Yên Vũ.