“Đây chính là bất ngờ mà Tôn tướng quân dành cho bản vương sao? Tôn tướng quân, ngươi giấu bản vương kín như bưng, ha ha... ha ha!”
Trong Thính Vũ lâu vang lên tiếng cười sảng khoái của Hiền vương.
Tôn Hằng lại càng không hiểu, căn phòng trống này có gì đáng vui đến vậy? Hắn giấu Hiền vương điều gì?
“Tôn Hằng? Tôn tướng quân của ta! Ngươi đúng là có bản lĩnh!” Hiền vương đi tới, tay cầm một vật sáng loáng trước mặt Tôn Hằng!
“Nói! Đây chẳng phải là bộ giáp nổi tiếng của người Phiên quốc sao? Ngươi lấy được rồi, lại còn nhiều như vậy? Đều là ngươi tịch thu được sao? Ngươi giấu giếm giỏi thật!” Hiền vương vui mừng không kìm được, không ngừng khen ngợi Tôn Hằng, hắn gần như không tìm ra từ nào để nói.
Tôn Hằng nhìn bộ giáp trong tay hắn, vẻ mặt khó hiểu: “Điện hạ lấy ở đâu ra vậy?”
“Cái đó... cái đó... chẳng phải là! Tôn Hằng, được rồi, bản vương đã thấy hết rồi, ngươi còn giả vờ gì nữa! Còn chưa thôi đi phải không?” Hiền vương dùng ngón tay chỉ vào sau cột, còn có dưới tường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tôn Hằng nhanh chân đi tới, trời ơi! Hắn nhìn thấy gì vậy?
Hàng trăm bộ giáp của người Phiên quốc được xếp ngay ngắn, ánh bạc lấp lánh như đang chào đón hắn.
Hắn khom người xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, như nhìn đứa con của mình vậy, đây chính là thứ mà quân lính của bọn họ luôn mong mỏi, giáp của Phiên quốc đao thương bất nhập, là bảo vật khó có được.
Có thể có được giáp của Phiên quốc, đó chính là mơ ước của mọi chiến binh.
Bỗng dưng ở đây lại xuất hiện nhiều giáp như vậy, hắn cảm thấy như mình đang mơ, hắn mạnh tay véo vào đùi mình một cái: “Chậc! Đau!” Hắn hít một hơi lạnh.
Không phải mơ, bộ giáp này thực sự ở ngay trước mặt mình, trong tay mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-194.html.]
“Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?” Tôn Hằng ôm bộ giáp quay đầu hỏi mọi người xung quanh.
“Giả vờ! Còn giả vờ với bản vương nữa, chẳng phải đây là giáp mà ngươi đánh bại tướng quân Phiên quốc tịch thu được sao? Ngươi cho bản vương bất ngờ, bản vương đã nhận được rồi, được rồi, bản vương rất vui, rất mừng, chỉ là Tôn tướng quân đừng diễn nữa được không?” Hiền vương vỗ vai Tôn Hằng, nhắc nhở hắn.
“Không phải...”
“Không phải cái gì?”
“Không có...”
“Được rồi Tôn đại nhân, đừng có quanh co với bản vương nữa, lại đây, mau dẫn bản vương đi xem kỹ mấy trăm bộ giáp này, đếm thử xem, rồi bàn bạc xem nên sắp xếp thế nào.” Hiền vương giả vờ tức giận, nhíu mày nói.
“Ờ! Được!” Tôn Hằng phản ứng rất nhanh, bộ giáp được đặt ở đây, rõ ràng là có người muốn giúp mình, hắn sao lại không vui chứ.
Nhận lấy tấm lòng này trước, sau này tìm được người thì cảm ơn cũng không muộn.
Vì vậy, hắn vẫy tay cho người vào, muốn kiểm kê số giáp, Hiền vương vội vàng ngăn lại: “Bọn họ vụng về lắm, chúng ta tự kiểm kê cho chắc ăn.”
Tôn Hằng lập tức cười nói: “Đúng vậy!”
Vì vậy, hai người để mọi người lui ra ngoài, đóng cửa lại, hai người cẩn thận kiểm kê số giáp.
Khoảng một canh giờ sau, cửa mới mở, Tôn Hằng tìm người ghi chép lại, tổng cộng là năm trăm linh năm bộ.
“Tôn Hằng, bản vương chỉ cần mang hai bộ về kinh, giao cho giám chế vũ khí nghiên cứu rồi chế tạo lại, còn lại đều để lại cho ngươi.” Hiền vương nói lớn, hắn dường như đang nói với Tôn Hằng nhưng cũng giống như đang nói với mọi người.
“Cái này? Đại nhân, bây giờ ta phụ trách xây dựng hành cung, e là không dùng đến số giáp này đâu?” Tôn Hằng nhẹ giọng nói.