“Hiền vương điện hạ, nơi này thực sự không có gì, ẩm ướt lắm, không tốt cho người.” Tần Quảng Chi vẫn có vẻ không muốn.
“Cho bổn vương lục soát!” Hiền vương không muốn nói nhảm với hắn ta nữa, ra hiệu cho thị vệ đi theo Tần Quảng Chi xuống xem.
Tần Quảng Chi bất đắc dĩ thở dài, mở cửa mật đạo, rồi chui vào.
Nhìn từng người đi vào, Tô Mặc khoanh tay, chờ đợi ánh mắt tuyệt vọng của Tần Quảng Chi.
Quả nhiên, mấy tên thị vệ xuống dưới một lúc thì có người nhanh chóng chui lên, lớn tiếng nói với Hiền vương: “Điện hạ, phát hiện ra những vật liệu bằng đá và gỗ đã được chuẩn bị.”
Tần thị nghe xong không khỏi hừ lạnh một tiếng, tên vong ân phụ nghĩa này xong đời rồi!
Báo ứng rồi! Thật sự là ông trời có mắt.
Nàng ta vừa mừng vừa khóc, càng khóc càng thương tâm.
“Đi xuống xem cùng bổn vương.” Hiền vương nói rồi ra hiệu cho Tôn Hằng cùng chui vào từ cửa mật đạo.
Vào bên trong, nến trên tường đã được thắp sáng, tuy tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ.
Vài cánh cửa đá lớn mở ra, bên trong chất đầy gỗ và đá.
“Điện hạ, đây chính là vật liệu dùng cho đại điện hành cung, không sai, những thứ được đánh số này chính là những vật liệu bị mất.” Tôn Hằng khom người, nhìn kỹ rồi nói với Hiền vương.
Hiền vương nhìn Tần Quảng Chi bằng ánh mắt sắc bén: “Tần đại nhân, không biết ngươi giải thích chuyện này thế nào?”
Tần Quảng Chi ngây như phỗng, nhìn chằm chằm vào những thứ này, hắn ta tưởng mình hoa mắt, dụi mắt thật mạnh, mở mắt ra lần nữa nhưng vẫn thấy như vậy, mấy gian nhà kho chất đầy đá và gỗ.
Không phải đã không còn rồi sao, sao lại quay về đây?
Chuyển đi chuyển lại nhiều như vậy, sao lại không có một chút động tĩnh nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-191.html.]
Xong rồi! Hắn ta xong đời rồi, nhân chứng vật chứng đầy đủ, hắn ta không còn gì để nói nữa...
“Tần tri phủ, ngươi đã nghe lời bổn vương nói chưa? Ngươi định giải thích thế nào về chuyện này?” Hiền vương lại hỏi.
“Ha... ha ha...” Tần Quảng Chi quay đầu nhìn Hiền vương, đột nhiên phát ra tiếng cười rất kỳ lạ.
Hiền vương cau mày, thở dài: “Tần Quảng Chi, dám làm dám chịu, không cần phải giả điên giả dại.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ha... ta điên thật... ta là một kẻ đại ngốc...” Tần Quảng Chi đột nhiên vung tay nhảy dựng lên, mấy tên thị vệ sợ hắn ta làm hại Hiền vương, lập tức bắt lấy hắn ta.
Hắn ta không ngừng đạp chân, rồi ngửa đầu cười ha hả không ngừng.
Rõ ràng là một kẻ ngốc.
Hắn ta bị thị vệ đẩy ra khỏi mật đạo, áp giải lên trên, hắn ta nghiêng đầu cười ngây ngô không ngừng: “Ta chính là kẻ ngốc, ta chính là kẻ đại ngốc...”
Tô Mặc lạnh lùng nhìn hắn ta, không khỏi mỉm cười, muốn giả ngốc, không dễ thế đâu, đột nhiên kéo ra một con rắn xanh nhỏ từ trong không gian rồi quăng về phía cổ hắn ta.
Tần Quảng Chi đột nhiên cảm thấy cổ mình lạnh ngắt, hắn ta sờ ra sau lưng, một thứ dài và mảnh lạnh ngắt không ngừng vặn vẹo, bò trên lưng hắn ta.
Là rắn...
“Á! Cứu mạng! Cứu mạng!” Tần Quảng Chi tỉnh táo lại, nhảy dựng lên hét lớn.
Vài tên thị vệ cố sức đè hắn ta xuống, Tần Quảng Chi sợ đến mặt cắt không còn giọt máu: “Sau lưng ta có rắn, mau cứu ta, bắt nó đi! Xin các người đó!”
“Sao Tần đại nhân không ngốc nữa rồi?” Hiền vương đi ra khỏi mật đạo cười lạnh nói.
“Đại nhân cứu mạng! Cứu mạng! Hạ quan không dám giả ngốc nữa, không dám nữa rồi, mau lấy con rắn đó ra đi! Cậu xin điện hạ!”
Hắn ta quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu với Hiền vương.