“Trưởng quầy, lấy cho ta ba con vịt quay!” Tô Mặc vẫy tay lại nói với ông chủ tiệm vịt.
“Được!” Ông chủ tiệm vịt lại bày sạp, nhanh nhẹn bắt đầu chuẩn bị vịt cho Tô Mặc.
“Xin hỏi tôn tính đại danh của nhị vị?” Tôn Hằng chắp tay hỏi.
“Trần Khanh, Trần Mặc.” Trần Thiếu Khanh đáp.
Tô Mặc nhướng mày, sư huynh thật bá đạo, đổi luôn họ của mình thành họ của hắn.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu Tôn Hằng biết bọn họ chưa chết, nhất định sẽ giúp che giấu, nếu bị kẻ xấu phát hiện, sẽ trở thành cái đuôi nhỏ trong tay người khác.
Nói hắn tư tàng trọng phạm của triều đình, không khéo chuyện giả c.h.ế.t còn đổ lên đầu hắn.
Không được! Nàng và Tôn đại ca vẫn chưa thể nhận nhau.
Nghe tên, trong mắt Tôn Hằng thoáng hiện lên một tia thất vọng, là Trần Mặc, không phải Tô Mặc, cô nương cải trang thành nam này không phải là muội muội Mặc Mặc của hắn.
“Tại hạ Tôn Hằng.” Tôn Hằng chắp tay nói.
“Đa tạ Tôn đại ca ra tay cứu giúp.” Tô Mặc cũng học theo Tôn Hằng chắp tay.
Tôn Hằng cười rạng rỡ: “Hai vị võ công cao cường như vậy, Tôn mỗ cũng chỉ là thêm củi vào lửa mà thôi.”
“Sau này có cơ hội, nhất định sẽ mời Tôn đại ca uống rượu, bây giờ chúng ta còn có việc, đi trước.” Tô Mặc nói xong lấy vịt quay rồi cùng Trần Thiếu Khanh nhanh chân đi về phía ngã tư phía đông.
Tôn Hằng nhìn bóng lưng của bọn họ, cảm thấy mất mát, người đã c.h.ế.t sao có thể sống lại, hắn đang nghĩ lung tung gì vậy.
“Đại nhân, vừa rồi bọn họ làm bị thương mắt của mấy tên ác bá kia như thế nào vậy?” Sở Khách có chút không hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-183.html.]
“Cái này ta cũng không rõ lắm nhưng hai người bọn họ thực sự ra tay không tầm thường, tuyệt không phải người thường.”
Hắn lại nhỏ giọng nói với Sở Khách hai câu, Sở Khách gật đầu, sau đó lặng lẽ đi theo.
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đến một ngôi nhà cũ nát hoang phế, hai người đi vào.
Nhìn quanh không thấy ai, Trần Thiếu Khanh nhanh chóng nhảy vào không gian của Tô Mặc, Tô Mặc ẩn đi thân hình, sau đó đi ra khỏi nhà cũ, nàng gặp Sở Khách đang truy đuổi đi tới, thấy hắn đang thò đầu vào trong nhà cũ.
Tô Mặc khẽ cười, vỗ vai hắn một cái, sau đó nhanh chóng đi về hướng nhà lao của phủ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Khách nhìn hai người đi vào nhưng khi thò đầu vào, hắn phát hiện trong nhà cũ không có một bóng người.
Lạ thật, rõ ràng nhìn thấy bọn họ đi vào, sao lại không thấy đâu?
Hắn đang thắc mắc, đột nhiên cảm thấy như có người đánh vào vai mình, hắn đột ngột quay lại, lạ thật, không có ai nhưng rõ ràng cảm thấy có người đánh vào vai mình.
Sở Khách cau mày, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi nhưng nghĩ kỹ lại, dường như đều liên quan đến hai người bí ẩn này.
Sở Khách lại vào nhà cũ, hắn cầm đao đi khắp từng phòng, xác nhận không có ai, mới đi ra báo cáo với Tôn Hằng.
Lúc này Tô Mặc cải trang thành người hầu, xách giỏ thức ăn, đi đến cửa nhà lao.
“Làm phiền đại ca, đưa giỏ thức ăn này cho người Tô gia được không, đây là quà của Tả thị lang Tôn đại nhân tặng.”
Lão đầu ngục và Trần Hi đã lần lượt c.h.ế.t đi, lão đầu ngục hiện tại họ Vi, rất hòa nhã.
Nghe nói là quà của Tôn đại nhân đánh bại quân Phiên tặng, lập tức từ bên trong đi ra đích thân nhận lấy giỏ thức ăn: “Nói với Tôn đại nhân, nhất định sẽ chuyển đồ đến, đại nhân cứ yên tâm.”
Tô Mặc vội vàng chắp tay cảm ơn, sau đó lại nói nhỏ bên tai hắn điều gì đó, rồi quay người rời đi.