Từ khi tỉ tỉ của hắn ta trở thành di nương của Tri phủ, những người có m.á.u mặtt ở thành Trường Phong đều nịnh bợ hắn ta, lấy lòng hắn ta, ngày nào cũng có người tặng quà cho hắn ta.
Cái gì cũng có, chỉ không có ai tặng cái tát, hôm nay hắn ta được nếm mùi, thật là sướng, ban ngày ban mặt mà thấy cả sao, còn là sao vàng.
Vài tên gia nhân thấy chủ nhân không sợ người này, nghĩ hắn cũng không phải người quan trọng, lập tức phấn chấn.
Tên tiểu tử này dám đánh chủ nhân, đúng là ăn gan hùm mật gấu, được rồi! Bọn họ sẽ g.i.ế.c hắn!
Nghĩ vậy, bọn họ cầm đao liều c.h.ế.t xông về phía ba người Tôn Hằng.
Những người xung quanh nhìn thấy, đều rất lo lắng cho bọn họ, ba người bọn họ tay không tấc sắt nhưng mấy tên gia nhân này đều cầm đao lớn trong tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Xong rồi, cô nương này chọc vào tổ ong rồi.”
“Hai nam tử trẻ tuổi này trông thư sinh thế kia, làm sao là đối thủ của bọn họ được.”
“Thôi, thời buổi này, đừng gây chuyện, đừng rước họa vào thân!”
Mọi người bàn tán xôn xao, đều nhìn bọn họ với ánh mắt tiếc nuối.
Đao lớn sắp c.h.é.m xuống, Tôn Hằng quét chân đá hai tên phía trước xuống bậc thềm, những tên phía sau sửng sốt trong chốc lát, phản ứng lại liền xông lên.
Tô Mặc nắm chặt ngón tay: “Tách tách tách.” liên tiếp ba con sâu nhỏ và mảnh bay ra với tiếng gió.
Không lệch một ly, chính xác không sai sót đều rơi vào mắt bọn chúng.
Vài tên lập tức ôm mắt kêu rên, những thanh đao lớn trong tay rơi xuống đất.
Trần Thiếu Khanh mỉm cười đứng sau nhìn Tô Mặc: “Cái thứ vô dụng nhất muội cũng lấy ra rồi.”
“Lũ heo này chỉ xứng với kiến đỏ của ta.” Tô Mặc bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-182.html.]
Tôn Hằng nhìn vẻ mặt đau đớn của mấy tên gia nhân kia, không khỏi sửng sốt.
Hắn không khỏi quay đầu nhìn Tô Mặc với ánh mắt phức tạp.
“Này! Xin chaof! Tôn huynh!” Tô Mặc chào hắn trong lòng.
Tô Mặc nhìn thấy mấy người đều đau đớn ngồi xổm trên đất, trong lúc nhất thời, ước chừng bọn họ cũng không đứng dậy được.
Trong số những con vật độc của nàng thì kiến đỏ là loài không dễ thấy nhất, tính công kích không mạnh nhưng sau khi bị cắn sẽ có cảm giác bỏng rát, nghiêm trọng sẽ có một số mụn nước.
Nếu ở những chỗ khác trên cơ thể, có thể lúc đó chỉ đau một chút, ngay cả khi có mụn nước cũng sẽ khỏi sau vài ngày.
Nhưng Tô Mặc lại trực tiếp đưa chúng vào mắt của mấy người, điều này rất lợi hại, mắt bị bỏng, lại nổi mụn nước, cảm giác đó sẽ như thế nào?
Ước chừng không mù cũng là nửa mù, bọn họ giơ một lá cờ là có thể bày sạp xem bói.
“Các người là ai? Các người chờ đó! Chờ lão tử quay lại tính sổ với các người! Các người chờ đó!” Hỷ Khánh che mắt, vẫn cứng miệng, ngạo mạn quát tháo.
“Bản nhân họ Cô, tên Gia!” Tô Mặc lớn tiếng đáp lại.
“Được! Cô Gia ngươi chờ đó cho ta!” Hỷ Khánh vừa đau vừa tức, thế mà không phản ứng kịp cái tên này có vấn đề gì.
Khiến những người vây xem xung quanh cười ồ lên.
“Ngoan! Cháu đích tôn, đi nhanh về nhanh, đừng để cô gia ta đợi sốt ruột.” Tô Mặc dùng giọng điệu của bậc trưởng bối nói với bậc con cháu.
“Ầm.” lại là một trận cười.
Hỷ Khánh nhất thời hiểu ra, mình bị Tô Mặc trêu chọc, hắn ta càng thêm xấu hổ, nhảy dựng lên: “Ngươi chờ đó, có bản lĩnh thì đừng đi đâu cả!”
Nói xong nhịn đau lên xe ngựa, dẫn theo người của mình về phủ.