Thì ra là đệ đệ của ni cô di nương kia.
Tô Mặc nheo mắt, khoanh tay: “Biết điều không, không biết điều thì để bổn cô nương dạy cho, mua đồ thì phải xếp hàng! Xếp hàng! Biết chưa?”
“Tiểu gia không xếp hàng thì sao? Cũng không hỏi xem tiểu gia là người của ai.”
“Đây là chó nhà ai không giữ, ở đây sủa loạn lên!” Tô Mặc không để ý đến hắn ta, mà quay ra hét lớn về phía phố.
Trần Thiếu Khanh đứng sau nàng, lạnh lùng nhìn tên béo, trong mắt hắn đã coi hắn ta như người chết!
“Ái chà! Con nha đầu thối tha, đúng là sống chán rồi, dám nói gia là chó! Để gia dạy cho ngươi một bài học!” Tên béo vừa nói vừa giơ nắm đ.ấ.m đập xuống Tô Mặc.
Tô Mặc né người, Trần Thiếu Khanh phía sau nàng tung một cước đá tên béo văng ra ngoài.
“Á!” một tiếng, một thân hình đồ sộ ngã xuống đất gạch xanh, đập vỡ một vết nứt dài trên viên gạch.
Tôn Hằng lạnh lùng đứng nhìn, hắn thấy Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đều có võ công không tệ, nội lực cũng rất thâm hậu.
Trong lòng hắn lại có chút phủ định suy nghĩ của mình.
Mặc Mặc từ nhỏ đã mắc bệnh tim, đi nhiều một chút cũng không chịu nổi, càng không thể luyện công, nàng không phải.
Tên béo nhịn đau đứng dậy, chỉ vào hai người Tô Mặc nói: “Các ngươi đừng đi! Có bản lĩnh thì đừng đi!” Nói xong, hắn ta vừa lăn vừa bò chạy về phía một chiếc xe ngựa đang đỗ cách đó không xa.
Tô Mặc hừ lạnh một tiếng, coi như không có chuyện gì, nói với ông chủ tiệm: “Cho ta ba con vịt quay.”
Nàng nghĩ một con cho sư phụ, hai con cho Tô gia.
Ông chủ tiệm đáp lời bắt đầu chuẩn bị cân vịt, đột nhiên ông ta ngẩng đầu nhìn thấy mấy người phía sau Tô Mặc, nhắc nhở: “Cô nương mau chạy đi, người của bọn họ lại đến rồi.”
Tô Mặc không ngoảnh đầu lại, vì nàng thấy sư huynh ở phía sau đã nhìn chằm chằm bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-181.html.]
Nàng nghĩ mình không cần ra tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ông chủ, đừng quan tâm, cứ cân vịt cho ta là được, đúng rồi, cho thêm ít bánh nhỏ và tương.”
Tô Mặc nói rất bình tĩnh.
Ông chủ tiệm thấy nàng không hề sợ hãi, cũng không nói gì nữa, bắt đầu bận rộn.
“Thiếu gia, chính là bọn họ!” Tên béo đã dẫn người đến trước mặt bọn họ, chỉ vào Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nói.
“Người đâu! Đánh đến c.h.ế.t cho ta!” Người nói chính là đệ đệ của di nương Hỷ Liên của Tần Quảng Chi, tên là Hỷ Khánh.
Hắn ta vốn là một tên lưu manh, giờ tỉ tỉ của hắn ta bám được vào chỗ dựa lớn, nhà hắn ta một bước lên mây, lột xác hoàn toàn.
Hắn ta càng thêm kiêu ngạo, ngang ngược.
Vài tên côn đồ nghe vậy, lập tức rút đao trong thắt lưng, c.h.é.m về phía Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc.
Những người xếp hàng phía sau bọn họ vội vàng tránh ra, ông chủ tiệm vịt quay cũng vội vàng thu dọn sạp, ông ta không muốn bị liên lụy rồi mất tiền.
Vài thanh đao sắp c.h.é.m xuống, đột nhiên sau lưng bọn họ có tiếng quát lớn: “Dừng tay!”
Vài tên côn đồ dừng đao trong tay, không khỏi nhìn về phía người đến, bọn họ thấy người này có vẻ hơi lạ.
“Tiểu tử, không kéo quần lên, mà đã xuất đầu lộ diện thế?” Hỷ Khánh mắng Tôn Hằng đang đi tới.
“Chát!” Một cái tát đánh vào mặt hắn ta, mặt hắn ta lập tức sưng lên.
“Tôn Hằng quát: “Cái tát này là để ngươi nhớ đời, làm người đừng nên kiêu ngạo, đừng tưởng rằng thiên hạ này là của ngươi.”
“Ái chà! Ngươi dám đánh ta! Người đâu, xé xác hắn ra cho ta!” Hỷ Khánh chưa bao giờ chịu thiệt thòi như vậy.