Không phải nói là Tôn Hằng đã đi trông hành cung, không mang binh rồi sao, sao lại đột nhiên dẫn binh xuất hiện?
Chẳng lẽ là tên khốn nạn Triệu Tuyên này đang lừa gạt?
chắc chắn lều trại, quần áo, áo giáp của bọn họ đều bị tên Tôn Hằng này tính kế lấy mất.
“Ngươi nghe ai nói, sao người ta nói gì ngươi cũng tin, không học được chút gì tốt từ lão tử của ngươi, ngược lại học được cái ngu ngốc của hắn một cách triệt để!” Tôn Hằng vừa mỉa mai vừa châm chọc, Phong Tuấn tức đến nỗi suýt nữa thì ngất đi.
Tôn Hằng cố ý dùng đuốc soi khắp cơ thể Phong Tuấn, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trước ra sau, rồi lại từ sau ra trước, khiến những người vây xem cười ồ lên: “Ồ! Có vẻ hơi ngắn!”
“Đúng vậy, còn chẳng bằng đuôi thỏ.”
“Tên rùa đen này chắc sẽ khiến cả nhà chúng nó tuyệt tự mất.”
“Có lẽ! Ha ha!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phong Tuấn nào từng chịu nhục như thế này, hắn ta tức đến nỗi muốn đánh người nhưng tay hắn ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể miễn cưỡng che chắn bằng hai tay, lúc này hắn ta chỉ mong Tôn Hằng đ.â.m mình một nhát, tốt nhất là một nhát chí mạng, một lần c.h.ế.t cho xong.
“Người đâu, trói hắn lại, áp giải vào thành.” Tôn Hằng cố tình không cho hắn ta cơ hội đó, hắn ngẩng đầu nhìn trời: “Đi chậm thôi, tốt nhất là đợi trời sáng hẳn, đợi trên phố đông người hơn.”
Hắn cười xấu xa nhìn Phong Tuấn đang run rẩy, rồi tiện tay nhặt hai chiếc lá cây trên đất đưa cho Sở Khách: “Trói lại che chắn cho hắn, dù sao thì hắn cũng là Nhị điện hạ.”
Cách đó không xa, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã xuất hiện, cả hai không nhịn được bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-178.html.]
“Không ngờ phụ thân của muội lại nhận một người đa nhân cách làm đồ đệ cưng.” Trần Thiếu Khanh cười nhẹ nói.
“Tôn tướng quân anh dũng uy mãnh, là một đấng trượng phu, sao lại là đa nhân nhân cách được?” Tô Mặc có chút ngạc nhiên, không biết sư huynh tại sao lại nói Tôn Hằng như vậy.
“Hắn vừa chính vừa tà, ta nói sai sao? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, muội có thể tưởng tượng được hắn vừa làm những chuyện như vậy với Phong Tuấn và nói những lời như vậy không?” Giọng Trần Thiếu Khanh càng thêm dịu dàng.
“Cũng đúng.” Tô Mặc nghĩ đến vẻ mặt thảm hại của Phong Tuấn vừa rồi, không nhịn được lại bật cười.
Trời sáng, cổng thành Trường Phong Phong mở toang, người thân của các hương khách ở chùa Từ Tâm ùa ra, tranh nhau vào chùa đón người nhà của mình.
Mọi người thấy người nhà bình an vô sự, có người vui mừng khôn xiết, có người ôm nhau khóc nức nở.
Tối hôm qua, họ biết người nhà mình gặp phải người Phiên, trong lòng vô cùng sợ hãi, nghĩ đến người nhà mình chín phần mười là không sống nổi, đều hận không thể lập tức xông ra liều c.h.ế.t với người Phiên.
Họ đều nghe nói Tần Tri phủ sống c.h.ế.t không chịu xuất binh, thậm chí còn lười hỏi han một câu, cuối cùng là tướng quân Tôn Hằng bắt Tần Quảng Chi không làm tròn trách nhiệm, sau đó dẫn người ra ngoài tiêu diệt sạch sẽ người Phiên, thậm chí còn bắt được cả Nhị hoàng tử của Phiên quốc.
“Mau ra xem, Tôn tướng quân áp giải hoàng tử Phiên quốc trở về kìa!”
“Nghe nói là bị Tôn tướng quân bắt gặp trong chăn, không mặc gì cả.”
“Mau đi xem nào...”
Một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong chốc lát, con đường từ cổng thành đến nha môn đã bị người dân hiếu kỳ vây kín.
Binh lính áp giải Phong Tuấn từ từ đi trên đường lớn, Phong Tuấn dùng dây thừng nhỏ buộc hai chiếc lá cây lớn ở thắt lưng để che thân, những chỗ còn lại đều không mảnh vải che thân, bị áp giải từng bước đi về phía trước.