“Chậc! Nhị điện hạ, đúng là trắng thật!”
Có một tên không biết sống c.h.ế.t thở dài một tiếng.
“Giết! Giết!” Một tiếng hô g.i.ế.c đột nhiên vang lên trong bầu trời đêm tĩnh lặng.
Vô số ngọn lửa nhỏ hướng về phía bọn họ tràn tới.
Mang theo tiếng gào thét giận dữ, dần dần tiến về phía những tên lính Phiên quốc.
“Nhị điện hạ, chúng ta phải làm sao?” Có tên lính ôm chặt thân mình đang run rẩy vì lạnh, giọng run run hỏi.
Khóe miệng Phong Tuấn giật giật, muốn nói một câu tàn nhẫn nhưng mãi không nói nên lời.
Hắn ta lạnh đến mức không mở miệng được, còn cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để làm người nữa.
Lúc này, Tôn Hằng và Trần Thiếu Khanh đã dẫn người xông tới, bọn họ dẫn theo rất nhiều binh lính thành Trường Phong tự nguyện đi theo, một là để cứu thành Trường Phong, hai là để cứu người thân của mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước khi đến, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần tử chiến, bởi vì bọn họ biết quân Phiên quốc ở bên ngoài thành là quân áo giáp dũng mãnh vô địch, không chỉ võ công cao cường mà còn có áo giáp hộ thân, lần này ra trận e rằng sẽ c.h.ế.t không toàn thây.
Nhưng bọn họ không sợ, bởi vì bọn họ có Tôn tướng quân dũng mãnh thiện chiến.
Bọn họ không sợ gì cả!
Bọn họ lục soát được lệnh bài trên người Tần Quảng Chi đang bị giam giữ, nhanh chóng bắt đầu điều phối nhân lực, chọn một chiến sĩ khỏe nhất mở cửa thành xông ra ngoài.
Bọn họ muốn nhân lúc trời tối mưa to đánh úp đám khốn nạn này.
Giết c.h.ế.t một tên là đủ vốn, g.i.ế.c c.h.ế.t một đôi là lời một đôi!
Khi bọn họ xông đến doanh trại của Phiên quốc, họ phát hiện ra một đàn những thứ trắng trắng đang phát sáng dưới ánh trăng mát mẻ vừa mới ló dạng.
“Đó là cái gì?”
Có người rất kinh ngạc hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-177.html.]
Trần Thiếu Khanh nhìn rõ, nghĩ là sư muội đã ra tay quét sạch nơi này.
Nhưng lần này sao lại sạch sẽ đến vậy, ngay cả quần áo cũng lấy đi.
Nhưng! Tốt lắm!
Thu dọn sạch sẽ gọn gàng!
Khóe môi Trần Thiếu Khanh cong lên, nở một nụ cười nhẹ.
“Là một đàn heo trắng!” Trần Thiếu Khanh không nhịn được bật cười.
“Heo trắng?” Mọi người đều có chút kinh ngạc, ngoại ô này làm gì có nhiều heo như vậy?
“Mặc kệ, xông lên!” Có người hét lên.
“Giết!” Mọi người cầm đao lớn xông về phía đàn heo.
Đàn heo thấy có thần binh đột nhiên xuất hiện, sợ hãi ôm đầu chạy tán loạn, chúng không có quần áo, cũng không có vũ khí, lấy gì để đánh?
Chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ bị c.h.é.m vào người, còn không bằng chạy đến nơi an toàn.
Nhưng chạy chân trần thì dễ thế sao, chưa chạy được mấy bước, chân đã bị đá đ.â.m đau đến nỗi phải dừng lại.
Tôn Hằng, Trần Thiếu Khanh dẫn người như cắt rau xắt dưa, giải quyết hết những tên này, mỗi tên một nhát dao.
Trong nháy mắt, quân áo giáp đắc ý nhất của Phiên quốc đều trở thành quỷ dưới đao của Tôn Hằng.
Trần Thiếu Khanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy lá của một cái cây khẽ động, hắn chỉ tay về phía Tôn Hằng.
Tôn Hằng tiện tay ném con d.a.o trong tay lên: “Phịch.” một tiếng, một người từ trên cây rơi xuống.
Hắn ta còn trần truồng hơn, ngay cả quần lót cũng không có, ngã đau đến nỗi suýt nữa thì nát mông, đau đến nỗi nằm trên đất rên hừ hừ.
Tôn Hằng cầm đuốc đi tới soi: “Ồ? Hóa ra là Nhị điện hạ Phong Tuấn, đã lâu không gặp.”
“Tôn Hằng, sao lại là ngươi,không phải ngươi đã không còn là tướng quân rồi sao, sao còn có thể dẫn binh đánh trận? Không sợ tên cẩu hoàng đế của các ngươi g.i.ế.c ngươi sao?” Phong Tuấn rất tức giận nói.