Bắp cải ngon lành, để lợn rừng ủi mất, ông ta có thể không tức giận sao? Có thể không đau lòng sao?
“Ngươi nói cái gì? Ngươi đưa ta đến khuê phòng của Lâm tiểu thư để làm gì?” Tôn Hằng quát lớn.
“Muốn làm gì? Đương nhiên là muốn ngươi làm rể quý của Lâm phủ, nếu không ông ta có chịu bỏ vốn lớn như vậy, tự tay hủy hoại danh tiết của nữ nhi ruột của mình không?” Tần Quảng Chi cuối cùng cũng đạt được kết quả mình muốn, không nhịn được cười thành tiếng.
Hắn ta quả thực rất thông minh, mượn vụ án này chọc tức Tôn Hằng khiến hắn dần mất lý trí.
“Tần tri phủ, hay là đừng nói chuyện của Lâm phủ nữa, phái người đến hiện trường xem xét, nhanh chóng giải quyết chính sự đi?” Vương Tư khố cũng nhận ra có điều không ổn, Tần Tri phủ này đang làm gì vậy, sao lại thấy hắn ta mượn cơ hội này chỉnh Tôn đại nhân?
Hắn ta chính là muốn Tôn đại nhân tức giận, tốt nhất là tức đến mức mất phương hướng.
Đúng là đồ khốn nạn!
Vương Tư khố cũng không nhịn được mà bắt đầu chửi thầm vị Tri phủ không đáng tin này.
Chẳng trách người ở thành Trường Phong của bọn họ địa linh nhân kiệt nhưng lại luôn không phồn hoa, phát triển tốt bằng các thành khác, chính là vì có tên Tri phủ ngu ngốc này thì làm sao tốt lên được.
Vụ án đang cấp bách như vậy, hắn ta không đi điều tra, ngược lại còn hỏi một số chuyện không liên quan, còn cười như một tên ngốc vậy.
“Ồ, tốt, người đâu đến hoàng khố hành cung!” Nhìn thấy Tôn Hằng tức giận, Tần Quảng Chi vô cùng hài lòng ra lệnh cho nha dịch.
Vừa dứt lời, đột nhiên có một nha dịch vội vã chạy vào nói: “Đại nhân, có người có chuyện gấp muốn gặp đại nhân!”
Hắn còn chưa kịp mở miệng, một nam tử trẻ tuổi đã xông vào: “Đại nhân! Mau phái binh! Người Phiên đến rồi!”
Là Trần Thiếu Khanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-172.html.]
Hắn đã không kịp chờ thông báo, tự mình xông vào.
Trương Điển đưa hai hài tử về nhà, còn hắn đến báo tin.
Tôn Hằng nghe xong lập tức hỏi: “Có thật không? Sao tự nhiên người Phiên lại đến?”
Trần Thiếu Khanh kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, Tôn Hằng hừ lạnh nói: “Rõ ràng là bọn chúng đang tìm cớ, chúng chính là có lòng lang dạ sói! Tham lam thành Trường Phong.”
Tần Quảng Chi lại không cho là vậy: “Chúng tìm người, vậy thì giúp chúng tìm được, tự nhiên chúng sẽ đi!”
“Sao có thể? Tần Tri phủ, ngài mau phái binh, nếu không những kẻ đó bắt người ở chùa Từ Tâm làm con tin, chúng ta sẽ rất bị động!” Tôn Hằng phân tích.
“Phái binh gì chứ, không phải hắn đã nói rồi sao, người Phiên không nhiều, có lẽ khi người của chúng ta đến đó, chúng đã sớm đi rồi!” Tần Quảng Chi không muốn gây chuyện.
Hắn ta đã phá được vụ trộm trong cung, trước khi có tin tức từ trên xuống, hắn ta không muốn xảy ra thêm bất kỳ sai sót nào nữa.
“Đại nhân, ngài không phái binh, vậy thì chúng chiếm chùa, có lẽ mục tiêu tiếp theo sẽ lấy cớ tìm người để vào thành.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Thiếu Khanh sốt ruột nói.
Tần Quảng Chi vẫn không hề lay động: “Tôn đại nhân, sao ngài không vội điều tra vụ án của mình nữa? Chúng ta đi thôi!”
“Đứng lại!” Tôn Hằng tức đến phát điên, đây là quan kiểu gì vậy? Người ta sắp bắt nạt đến nơi rồi, hắn ta vẫn còn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, đúng là sống lâu mới thấy.
Lúc này, Trương Điển đưa hai hài tử về, cũng đến nha môn xem tình hình, vừa vào đã thấy cảnh tượng như vậy.
Quả nhiên là một tên tham quan!