“Đây chính là nguyên nhân mẫu hẫu của ta căm ghét bọn họ, bọn họ căn bản chính là tai mắt của các ngươi, đúng không?” Phong Tuấn quát.
“Chuyện giữa chúng ta, đừng liên lụy đến người khác có được không?” Mạch Thượng cũng đột nhiên lớn tiếng.
Chuyện này... lượng thông tin thật lớn, Tô Mặc nghe đến đau đầu, nàng xoa xoa trán.
“Ngươi đảm bảo nếu ta về thì ngươi sẽ buông tha cho Nhu nhi? Đưa nàng ta về phủ công chúa?” Mạch Thượng có chút do dự.
Tên đệ đệ này xảo trá gian ngoan, trong miệng không có một câu nói thật nhưng hôm nay nếu hắn ta không nhượng bộ, cho dù tìm được Nhu nhi thì nàng ta cũng không có ngày tháng tốt lành.
Chi bằng tạm thời chấp nhận, xem thái độ của Phong Tuấn.
Nghĩ đến đây, hắn ta nói lớn: “Được, ta tin ngươi lần này, nếu ngươi không đưa được Nhu nhi về, Mạch Thượng ta thề trước trời, nhất định phải cùng ngươi sống mái, nếu không thì thề không làm người!”
Nói xong, hắn ta giật dây cương, quay đầu ngựa lại, dẫn theo một đội người rời đi.
“Đại ca đi đi, bọn họ ở lại!” Phong Tuấn cầm roi ngựa chỉ vào đám sát thủ áo đen phía sau hắn ta.
Mặt Mạch Thượng càng lúc càng đen.
Phong Tuấn cười híp mắt nhìn hắn ta: “Sao, không muốn công chúa trở về? Thực ra ta cũng... không muốn!”
“Được! Để lại người cho ngươi!” Mạch Thượng vung tay, ra lệnh cho đám tử sĩ áo đen ở lại.
Chỉ còn lại Nhị hoàng tử Phong Tuấn, hắn ta nhìn Mạch Thượng đã đi khuất bóng, ra lệnh một tiếng, không biết từ đâu lại xuất hiện một đám quân sĩ mặc giáp đen kịt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn thấy nhiều người đột nhiên xuất hiện như vậy, lòng Tô Mặc chùng xuống, xem ra Nhị hoàng tử này muốn lập công gấp để tranh ngôi thái tử, chắc chắn là có chuẩn bị mà đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-170.html.]
Quá nhiều người, rốt cuộc là từ đâu xuất hiện?
Biên phòng của Ly quốc này chẳng lẽ chỉ là hình thức sao?
Xem ra không có Tô Tử Thành trấn giữ, cánh cổng Ly quốc này cứ thế tùy ý cho người ra vào, nhiều quân sĩ mặc giáp của Phiên quốc như vậy lại xuất hiện ở đây, vậy mà không một ai hay biết, đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.
Tâm Tô Mặc như treo lơ lửng, nàng chỉ nghĩ rằng sẽ chỉ có khoảng trăm mười người mà thôi, không ngờ lại xuất hiện nhiều người đến vậy.
Hơn nữa nhìn đều là quân lính chính quy, từng người đều có công lực không tầm thường, đều được huấn luyện chuyên nghiệp.
Bọn họ từ đâu xuất hiện?
Tô Mặc nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
“Người đâu! Vây chùa Từ Tâm lại cho ta, trói hết tất cả mọi người trong chùa lại rồi áp giải đến thành Trường Phong! Ta muốn xem tên thái thú Trường Phong kia là giao thành hay rụt cổ rùa không dám ra mặt?” Phong Tuấn cười lạnh, ánh mắt âm u như diều hâu nhìn thấy thức ăn, bình tĩnh mà lại tự tin.
“Nhị điện hạ, chẳng lẽ thật sự phải tìm Nhu công chúa đưa nàng ta về sao?” Phó tướng của hắn ta là Hợp Hợp hỏi.
“Ngươi nói xem? Ta có phải là người bất hiếu như vậy không? Chẳng lẽ để nàng ta về gây phiền cho mẫu hậu của ta sao?” Phong Tuấn hừ lạnh một tiếng.
“Vậy nếu không đón nàng ta, bên Đại điện hạ... thì phải làm sao?”
“Làm sao á? Một người c.h.ế.t rồi còn làm gì được ta?” Phong Tuấn cười khẩy.
“Ồ? Thuộc hạ cuối cùng cũng hiểu rồi, thì ra điện hạ giữ người của hắn lại là vì đã sớm thiết kế xong rồi.” Hợp Hợp không khỏi xuýt xoa khen ngợi.
“Hừ! Bổn hoàng tử muốn tha mạng cho hắn nhưng hắn không biết tiến biết lui, cứ muốn tranh giành với ta, ta còn có thể tha cho hắn sao?” Phong Tuấn nói xong, nhìn mấy trăm người nhanh chóng vây kín chùa Từ Tâm.