“ Xảy ra chuyện gì? Người đâu?” Những người áo đen nhìn nhau, đều ngây người ra.
“Người đâu?” Mạch Thượng thu cung tên lại, nhìn mười mấy người đang ngẩn người kia.
“Chủ nhân, người đột nhiên biến mất rồi! Biến mất rồi! Không thấy đâu nữa!” Trát Hách đi qua nhìn một cái, nhanh chóng trả lời, đột nhiên hắn ta phát hiện mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn ta, như nhìn một con quái vật vậy.
“Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì...” Hắn ta còn chưa nói hết lời, đột nhiên một cơn đau dữ dội ập đến, trước mắt hắn ta tối sầm lại, suýt chút nữa thì c.h.ế.t ngất.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Trát Hách, sao mặt ngươi lại đen thui thế, trông như La Sát đến từ địa ngục vậy.” Mạch Thượng nheo mắt nhìn hắn ta hỏi.
“Mặt ta? Mặt ta làm sao vậy?” Trát Hách nhịn đau che mặt, miệng lẩm bẩm nói.
“Chủ nhân, người xem tay hắn cũng đang chuyển sang màu đen.”
“Không ổn rồi! Trát Hách bị quỷ thần nhập rồi!”
Vài người áo đen bắt đầu kêu lên.
“Câm miệng!” Mạch Thượng quát bọn họ, sau đó xoay người xuống ngựa, hắn ta muốn xem thử Trát Hách rốt cuộc là bị làm sao.
“Chủ nhân, ta đau quá!” Trát Hách cuối cùng không chịu nổi nữa, hắn ta kêu lên, tiếng kêu thê lương khủng khiếp, mười mấy tên sát thủ áo đen đều cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Khí đen trên người Trát Hách đang lan ra rất nhanh, tốc độ kinh người, giống như có người cầm bút đang nhanh chóng bôi lên người hắn ta vậy.
Mỗi khi đến một chỗ, Trát Hách lại hú lên một tiếng, chỉ là giọng hắn ta từ như sấm sét lúc đầu dần dần trở nên khàn đặc, cuối cùng chỉ còn thoi thóp, chỉ còn hít vào mà không thở ra.
Hắn ta đau đến mức dần dần mất đi ý thức, trợn trắng mắt, ngã ngửa ra đất.
“Ngươi đi xem hắn.” Mạch Thượng chỉ vào một tùy tùng quát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-167.html.]
Tùy tùng run rẩy ngồi xổm xuống lật mí mắt hắn ta nhưng vừa mới chạm vào hắn ta, Trát Hách như bị quỷ nhập vậy mở bừng mắt, trong nháy mắt một đường màu đen theo tay tùy tùng lan đến người hắn.
Tùy tùng sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, liên tục lùi về phía sau trong hoảng sợ, đường màu đen trên tay hắn đang di chuyển, theo cánh tay lan đến từng bộ phận trên cơ thể.
Trạng thái giống hệt như Trát Hách vừa rồi.
Mọi người sợ hãi đến mức liều mạng lùi về phía sau, có người bất cẩn giẫm phải chân người phía sau, hắn ta loạng choạng ngã xuống đất, cánh tay duỗi ra chạm vào chân tùy tùng, trong nháy mắt hắn ta cảm thấy có thứ gì đó chui vào tay mình.
Hắn ta tuyệt vọng ngửa mặt lên trời kêu to...
Lúc này Tô Mặc đã giấu Đậu Đậu vào không gian của mình, nàng ẩn thân chạy về phía Trương Điển.
Quả nhiên khi nàng tìm thấy bọn họ, ba người đã bị dồn đến đường cùng, lại có hơn mười người áo đen cầm đao bức bọn họ đến góc tường của chùa.
“Giết c.h.ế.t nam nhân, bắt sống nữ nhân và hài tử.” Một người trông giống thủ lĩnh ra lệnh.
Trong nháy mắt, mấy thanh đao c.h.é.m về phía Trương Điển.
“Tướng công!” Lâm Y kinh hô một tiếng, ôm chầm lấy Trương Điển.
Nàng ấy không thể nhìn trượng phu c.h.ế.t trước mặt mình, nếu c.h.ế.t thì họ cùng chết.
Nàng ấy không thể sống một mình!
“Phụt! Phụt!” Tiếng đao c.h.é.m vào da thịt, Lâm Y tuyệt vọng, nước mắt không tự chủ chảy xuống, tim nàng ấy đau như muốn nứt ra.
“Nương tử, nàng không sao chứ? Sao lại khóc?” Một đôi bàn tay to quen thuộc vuốt ve mặt nàng ấy, nhẹ giọng hỏi.
“Tướng cồn! Chàng còn sống?” Lâm Y mừng rỡ nhào vào lòng hắn.
“Ầm.” Hai tên áo đen cầm đao cứng đờ ngã xuống đất, mắt trợn tròn, đầu như vỡ tan ra, m.á.u và thịt chảy xuống, dần dần lộ ra xương trắng, trông vô cùng khủng khiếp.