“Người đâu, bắt hắn ký tên đóng dấu.” Tần Quảng Chi nói với nha dịch.
Nha dịch lấy lời khai từ Thư lại, đưa đến trước mặt lão Trương đang đờ đẫn, đưa cho hắn ta bút son.
“Ký tên! Đóng dấu!”
Lão Trương như một con rối, rất ngoan ngoãn vẽ một vòng tròn lên đó, ký tên.
Cầm lời khai, tay Tần Quảng Chi run rẩy vì xúc động, tờ giấy nhẹ bẫng này rốt cuộc là thang mây đưa hắn ta lên cao hay là lưỡi d.a.o c.h.é.m đầu hắn ta?
Hắn ta không biết nhưng có một điều hắn ta có thể chắc chắn, thứ này nhất định có thể thay đổi vận mệnh của hắn ta, bây giờ hắn ta đang đứng ở ngã ba đường của cuộc đời.
“Đại nhân anh minh!”
“Thanh thiên đại lão gia!”
Dưới sảnh, bách tính reo hò.
Tô Mặc từ nội đường đi ra, nhìn thấy cảnh này, nàng giơ ngón tay cái về phía nam nhân có hai mép ria mép trong đám đông.
Trở lại nội đường, Tần Quảng Chi niêm phong lời khai vào trong viên sáp, giao cho một nha dịch võ công cao cường, bảo hắn phi ngựa đưa đến hoàng cung ở kinh thành, đồng thời dặn dò nhất định phải giao cho thánh thượng.
“Tần đại nhân anh minh!”
“Thanh thiên đại lão gia!” Cửa nha môn lại vang lên một tràng reo hò nhiệt tình.
Các nha dịch cũng lần lượt chúc mừng Tần Quảng Chi phá án thành công.
Trong lời nịnh nọt của mọi người, sự lo lắng ban đầu trong lòng hắn ta nhanh chóng biến thành đắc ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-159.html.]
“Lão gia, tân di nương đã chuẩn bị tiệc rượu cho lão gia, nói là muốn chúc mừng lão gia.” Một bà v.ú đến nói.
“Tốt! Tốt...” Tần Quảng Chi cười lớn đi vào hậu viện.
Trong lúc đắc ý, hắn ta đã quên Tô Mặc mất tiêu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Để không gây chú ý, Tô Mặc ẩn thân đi ra ngoài.
Thấy hai mép ria mép quả nhiên đang đợi nàng ngoài cửa, nàng hiện thân nhảy đến sau lưng Trần Thiếu Khanh định dọa hắn, không ngờ vừa đưa tay ra đã bị Trần Thiếu Khanh túm lấy: “Sao nào, muội thật sự tưởng ta không biết muội đến sao?”
Tô Mặc cười hì hì nói: “Có lời khai này thì đủ để lão cẩu Ngự sử kia uống một vò rồi.”
“Ừ, không tệ.” Trần Thiếu Khanh gật đầu.
“Sư huynh, ta suy nghĩ mãi, vẫn không thể nhận đồ của tên nhãi mũi dãi này, ta không muốn nhận đồ đệ.” Tô Mặc nói rồi lấy viên ngọc bội ra.
“Sao viên ngọc bội của Tiểu Đậu Tử lại ở chỗ ngươi, nương nó đang đi khắp nơi tìm nó, các ngươi có gặp nó không?” Sau lưng Tô Mặc xuất hiện một đứa trẻ mập mạp, nó nhìn thấy Tô Mặc rồi hỏi.
Đó chính là biểu đệ của Trương Điển, hắn đang giúp nương Tiểu Đậu Tử tìm người, vừa khéo nhìn thấy đồ vật trong tay Tô Mặc.
“Không thấy hắn sao? Có phải đi chơi ở đâu không?” Tô Mặc hỏi.
Đứa trẻ mập mạp lắc đầu: “Mặc dù nó hay ăn cắp vặt, nói dối nhưng nó rất hiếu thuận, nương nó không khỏe, nó sẽ không đi xa nhà, nó sợ nương nó gọi mà nó không nghe thấy nhưng hôm nay nương nó gọi đến khản cả cổ mà nó vẫn không về, hàng xóm trong ngõ cũng ra tìm giúp.”
Lời này lập tức khiến Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cảnh giác, họ nhận ra rõ ràng là Tiểu Đậu Tử đã gặp chuyện.
“Sao ngươi lại có ngọc bội của nó, hôm kia nó nhặt được khi đi chùa cầu phúc cho nương nó, nó thích lắm, sao lại ở chỗ ngươi?” Đứa trẻ mập mạp lại hỏi.
Tô Mặc kể lại chuyện hôm đó cho hắn nghe, mắt đứa trẻ mập mạp sáng lên: “Ta cũng muốn bái ngươi làm sư phụ, học biến ảo.”
“Câm miệng, nói chuyện chính sự!” Trần Thiếu Khanh quát nạt hắn.