“Như vậy cũng được!” Nha dịch lập tức phụ họa, quả là một công đôi việc.
Tần Quảng Chi hậm hực trừng mắt nhìn hắn ta, nha dịch này làm việc nhanh nhẹn, năng lực mạnh nhưng sao lại có cái miệng lắm lời như vậy?
“Đại nhân, để hắn xem đi!”
“Đúng vậy, xem xong thì tiếp tục thẩm án.”
Bách tính vây xem ở dưới đều nói.
Tần Quảng Chi mặt mày tái mét ngồi xuống: “Được, tiếp tục thẩm án, bệnh của bản quan để sau hãy nói, trước tiên mời tiên sinh vào nội đường.”
Nha dịch lắm mồm đến mời Tô Mặc vào nội đường chờ, Tô Mặc cười cười, xách hộp thuốc theo nha dịch đi vào.
Bên ngoài, Trần Thiếu Khanh nhìn thấy, mỉm cười, rồi bình tĩnh chờ Tần Quảng Chi mở công đường xét xử.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Truyền Tô Nhã.” Tần Quảng Chi trầm giọng nói.
Có nha dịch đi vào ngục tìm người, không lâu sau, Tô phu nhân bị dẫn lên.
Bây giờ Tô phu nhân là tội nhân, không thể không quỳ xuống trước Tần Quảng Chi.
“Bản quan hỏi ngươi, ngươi có nhận ra đôi khuyên tai này là của Vũ phi nương nương không?”
“Đúng vậy, bản phu nhân lấy đầu ra đảm bảo, vì ta đã tận mắt nhìn thấy bệ hạ đeo cho Vũ phi nương nương.” Tô phu nhân nói.
“Nếu vậy, ngươi có từng thấy thứ này trong cung không?” Tần Quảng Chi nói rồi bảo nha dịch đặt Nam châu lên khay để đưa cho bà xem.
Tô phu nhân cầm Nam châu lên xem kỹ, vừa xem vừa lộ vẻ kinh ngạc: “Đại nhân lấy được bảo vật của bệ hạ bằng cách nào, đây là vật mà năm ngoái vào ngày sinh thần của bệ hạ, Nam Ca quốc tiến cống, lúc đó những người có mặt đều nhìn thấy, khi bệ hạ mở nắp hộp châu, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra, rất chói mắt, bệ hạ rất vui mừng, còn nhón một viên bảo châu bảo Trần công công cầm cho mọi người xem kỹ, vì vậy ta rất có ấn tượng.”
“Oa! Quả nhiên là bảo vật của bệ hạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-157.html.]
“Tên thị vệ này đúng là ăn gan hùm mật gấu.”
Những người vây xem bàn tán xôn xao, đủ mọi lời đồn đoán.
Lão Trương nhịn đau rên rỉ: “Không phải của ta, viên châu đó không phải của ta.”
“Còn không thừa nhận, mọi người đều mù hết sao?”
“Đúng vậy, hắn sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà vẫn không biết hối cải.”
Mọi người đều dùng ánh mắt tức giận và khinh thường nhìn hắn ta, tên trộm gan to tày trời này, ngay cả đồ của hoàng thượng cũng dám ăn trộm, hắn ta lại có lệnh bài của Ngự sử đại nhân, vậy có lẽ Ngự sử đại nhân là kẻ chủ mưu đứng sau?
Mọi người đều cảm thấy chuyện này ngày càng thú vị, ánh mắt đồng loạt hướng về Tần Quảng Chi trên công đường.
Lúc này Tần Quảng Chi như kiến bò trên chảo nóng, ngồi không yên, nằm không xong.
Hắn ta tự biết mình đã cưỡi lên lưng cọp, không còn lựa chọn nào khác.
Đã đến nước này, tiến cũng chết, lùi cũng chết, chi bằng cứ liều mạng thử xem sao.
Nghĩ vậy, hắn ta đập mạnh vào kinh đường, quát: “Tên trộm to gan Trương Mạo, nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi mau khai thật!”
“Ta oan uổng, viên trân châu đó không phải của ta, đôi khuyên tai đó cũng không phải của ta.” Lão Trương tuyệt vọng, hắn ta biết giọng nói của mình yếu ớt đến mức nào, những thứ này rơi ra từ người hắn ta trước mặt nhiều người như vậy, nói gì thì cũng vô dụng.
“Đánh cho ta!” Tần Quảng Chi quát.
“Đánh c.h.ế.t hắn! Đánh c.h.ế.t tên trộm này!”
Có người bắt đầu ném rau cải, trứng thối vào người hắn ta, tên trộm lớn này đến nước này rồi mà vẫn không chịu nhận, thật quá đáng.
“Bốp bốp bốp...” từng gậy giáng xuống, gậy sau mạnh hơn gậy trước.