“Dừng tay!” Hắn ta quát một tiếng, hai cây gậy trong tay nha dịch dừng lại, bọn họ ngạc nhiên nhìn hắn ta, không phải nói đánh đến khi người này khai sao?
Bây giờ hắn ta còn chưa khai mà, sao lại không đánh nữa?
Tần Quảng Chi đột nhiên ôm bụng, đau đớn rên một tiếng.
“Đại nhân, ngài làm sao vậy?” Một nha dịch quan tâm hỏi.
“Bản quan đột nhiên đau bụng, không được rồi, vụ án này tạm dừng ở đây, ngày mai thẩm tiếp!” Hắn ta ôm bụng, vẻ mặt đau đớn nói.
“Ồ? Xem ra hắn sợ rồi, muốn trốn tránh.” Tô Mặc lạnh lùng nhìn hắn ta.
“Đại nhân, hai hạt trân châu kia là Nam châu tiến cống, tuyệt đối không phải đồ của dân gian, đại nhân nhất định phải hỏi cho rõ.” Một nam tử có bộ ria mép hình chữ bát nói lớn.
Nhìn bộ ria mép run rẩy của hắn, khóe môi Tô Mặc cong lên một nụ cười, lông đuôi ngựa mà sư huynh dán vẫn hơi cứng, không được tự nhiên lắm.
“Đúng vậy, sao trên người hắn lại có nhiều đồ tốt như vậy? Sao lại có lệnh bài của Ngự sử đại nhân, đại nhân mau hỏi hắn đi.”
Vài tú tài cũng chen vào nói.
Bọn họ chính là loa truyền tin trong thành Trường Phong, vừa nghiêm túc lại vừa thích buôn chuyện.
“Tri phủ đại nhân không khỏe, không thẩm vấn được nữa rồi, ngày mai nói tiếp.” Một nha dịch trả lời.
“Tri phủ đại nhân không khỏe chỗ nào, tiểu dân là lang trung, có thể xem bệnh cho đại nhân, không lấy tiền.” Một nam tử có chỏm râu dê xách theo hộp thuốc chen vào nói.
Ria mép nhìn thấy hắn, ánh mắt lấp lánh, tràn đầy ý cười.
Sư muội dán lông đuôi ngựa này không tệ, rất tự nhiên, không nhìn ra chút dấu vết nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-156.html.]
Vẫn là sư muội khéo tay.
Tần Quảng Chi liếc nhìn Tô Mặc, cau mày, phất tay với nàng: “Đi đi đi... Lang băm từ đâu đến, cũng dám xem bệnh cho bản đại nhân!”
Nói rồi, hắn ta xoa trán đứng dậy định vào nội đường.
“Đại nhân có phải mất ngủ mơ nhiều không? Thường xuyên đau đầu?” Tô Mặc hỏi lớn: “Thắt lưng của đại nhân có bị thương không? Đi bộ lâu chân trái sẽ không còn sức?”
“Ui cha! Ngươi đúng là thần y, đây đều là bệnh cũ của đại nhân chúng ta!” Một nha dịch kinh ngạc nói.
Bách tính lại một phen xôn xao: “Đại nhân, đã là thần y thì đại nhân cứ để hắn xem đi!”
Bọn họ thúc giục Tần Quảng Chi cũng đều có tư tâm, nghĩ rằng tri phủ đại nhân khám bệnh xong, đến lượt bọn họ cũng có thể đi xem bệnh.
Sắc mặt Tần Quảng Chi lập tức trở nên khó coi, hắn ta trừng mắt nhìn nha dịch lắm mồm: “Không sao, ta chỉ hơi đau bụng.”
Nói rồi kiên quyết đi.
“Nếu tri phủ đại nhân còn trì hoãn, e rằng bệnh sẽ xâm nhập vào tim mạch, đến lúc đó muốn chữa cũng không kịp.” Nói rồi bắt đầu quan sát kỹ lưỡng Tần Quảng Chi: “Thuốc của ta có thể chữa khỏi bệnh, trừ tận gốc, không bao giờ tái phát, tại sao đại nhân lại từ chối?”
Tần Quảng Chi nghe có chút động lòng, chứng đau đầu mất ngủ này đã hành hạ hắn ta nhiều năm, còn chứng đau chân này là do một năm nọ hắn ta cưỡi ngựa, ngã từ trên lưng ngựa xuống để lại di chứng.
Không c.h.ế.t đã là may mắn lắm rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mặc dù sau đó đã khỏi nhưng cứ đến những ngày trời âm u mưa gió là lại đau nhức không chịu nổi.
“Vậy mời thần y vào nội đường chẩn bệnh.” Tần Quảng Chi khẽ nói với nha dịch một câu.
Nha dịch đến mời Tô Mặc nhưng nàng lại khoát tay nói lớn với Tần Quảng Chi: “Không cần, ta sẽ chữa chứng đau bụng cho tri phủ đại nhân trước, để đại nhân có thể tiếp tục thẩm án, những chứng bệnh khác có thể chẩn trị bất cứ lúc nào.”