“Ta không cần! Ngươi cầm về đi, ta cũng không dạy được ngươi cái gì.” Tô Mặc hét lên nhưng đã không còn thấy bóng dáng người đâu.
Tô Mặc bất lực cúi đầu nhìn thứ trên tay, đó là một viên ngọc bội hình tròn, trên đó buộc một sợi dây màu đỏ vàng đan xen.
Vân Mộng Hạ Vũ
Viên ngọc trong suốt, chất ngọc rất tốt, lại rất chắc chắn, rơi xuống đất mà không hề bị hư hại.
Chắc chắn là vật vô cùng quý giá, nhìn kỹ còn thấy khắc một hình thù kỳ lạ như thú dữ đang giương nanh múa vuốt.
Có chút phong cách của người nước ngoài.
Là một bảo vật khó tìm.
Không trả được hàng, tên nhóc mũi dãi đã biến mất.
Tô Mặc cầm viên ngọc bội, khóe miệng giật giật, nàng thế mà lại thành sư phụ rồi?
Có đồ đệ rồi?
Thật là quá tùy tiện...
“Không tệ, ta có thể làm sư bá rồi.” Trần Thiếu Khanh không biết từ lúc nào đã đứng sau Tô Mặc, cười ẩn ý nhìn nàng.
“Sư huynh, huynh đi đâu vậy, ta tìm huynh lâu lắm rồi.” Tô Mặc trách móc.
Nàng đưa viên ngọc bội cho hắn: “Đây là lễ bái sư của tên nhóc mũi dãi kia, hắn nhét cho ta, đến lúc đó huynh phải làm chứng trước mặt sư phụ, kẻo ông ấy lại nói ta nhận đồ đệ lung tung.”
“Đây là đồ tốt, tên nhóc đó lấy ở đâu ra?” Trần Thiếu Khanh nghịch hai cái: “Tốt nhất là trả lại cho hắn, bảo hắn mang về trả cho người ta, được rồi, nghe nói Tri phủ đại nhân sắp bắt đầu thẩm vấn mấy người Trương thị vệ rồi, chúng ta phải nhanh chóng đến đó xem.”
Tô Mặc kinh ngạc: “Ôi chao, suýt nữa thì quên mất chuyện chính, đi thôi!” Nói xong liền cất viên ngọc bội đi, kéo Trần Thiếu Khanh chạy về phía nha môn phủ Tri phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-153.html.]
Cửa hẻm có một cái đầu nhỏ thò ra, hắn ta thấy Tô Mặc cất viên ngọc bội đi, lập tức vui mừng ra mặt, vừa nhảy vừa múa chạy về nhà mình.
Nhà hắn ta ở trong cùng hẻm, rẽ thêm một khúc cua, dưới một cây táo lớn, vị trí hơi khuất, ít người đi đến đây, hắn ta vừa đến dưới gốc cây thì đột nhiên một đôi bàn tay bịt miệng hắn ta lại, sau đó hắn ta cảm thấy đầu đau nhói, ngửa mặt ngã xuống, mất đi ý thức.
Lúc này, trước cửa nha môn đã có rất nhiều dân chúng đến xem náo nhiệt vây quanh.
Nghe nói nha môn sắp mở công đường xét xử, mà người bị xét xử lại là hai thị vệ đến từ kinh thành, mọi người đều rất hứng thú, chạy đến xem náo nhiệt.
Tần Quảng Chi mặc quan phục, ngồi chính giữa đại sảnh, lão Lưu và lão Trương bị đeo gông xiềng được dẫn lên.
Hai người bị nha dịch ấn quỳ xuống đất.
“Dưới công đường là ai? Nói tên ra.” Tần Quảng Chi tuy rằng đã trở thành kẻ nghèo kiết xác nhưng trên mặt vẫn là Tri phủ đại lão gia của thành Trường Phong.
Vẫn phải ra vẻ quan cách, nếu không thì làm sao thể hiện được uy phong của mình.
“Lưu Dị.”
“Trương Mạo”
Hai người đồng thời khai tên.
“To gan, trước mặt Tri phủ đại nhân mà không tự xưng là tiểu nhân.” Một nha dịch quát lên.
Lão Lưu và lão Trương vốn là tứ phẩm, phẩm cấp ngang với Tri phủ đại nhân trên công đường, nhất thời để bọn họ tự xưng là tiểu nhân, quả thực khó mà thích ứng.
“Thôi, mau nói chuyện chính, kể lại diễn biến sự việc, rốt cuộc là thế nào?” Tần Quảng Chi phất tay cho nha dịch lui xuống, sau đó cúi người nói với lão Lưu và lão Trương: “Hai người ai nói trước?”
Lão Lưu đứng dậy lại kể lại diễn biến sự việc một lần nữa, sau đó thẳng người tiếp tục nói: “Đôi khuyên tai đó là hắn đưa cho ta, bảo ta nhét vào người Tử Thần, còn nói chuyện sau đó cứ giao cho hắn là được.”