Đám đông xôn xao, mọi người đều chỉ trích Lâm Chính Lương.
“Lâm Y, con điên rồi! Nói bậy bạ gì đó! Câm miệng!” Lâm Chính Lương tức giận nhảy dựng lên định tát vào mặt nàng ấy.
Tô Mặc giơ tay đánh vào mặt ông ta “Bốp bốp”, tiếp tục đánh thêm bốn năm cái, lập tức m.á.u chảy ra từ khóe miệng ông ta.
Tô Mặc ra tay vừa nhanh vừa mạnh, Lâm Chính Lương còn chưa kịp phản ứng, hai bên má đã sưng cao.
Mọi người không hiểu, Lâm chưởng quỹ rõ ràng xông về phía nữ nhi mình nhưng sao lại đột nhiên đứng sững lại, hai bên má còn sưng lên, kỳ lạ nhất là khóe miệng còn chảy máu.
“Lão gia, mặt của ông sao vậy? Trông như bị đánh vậy?” Phu nhân Trịnh thị của ông ta kinh ngạc hỏi.
“Ta... ta làm sao biết được?” Ông ta che mặt, miệng lẩm bẩm nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng sợ.
Ông ta nghĩ kỹ lại, chính là bị đánh, có người đánh vào miệng ông ta, còn không chỉ đánh một cái.
Thật tức giận!
Vân Mộng Hạ Vũ
Bị đánh một cách vô cớ, ông ta càng tức giận: “Người đâu! Bắt tên lưu manh này lại, giải lên quan phủ!”
Dứt khoát trút hết mọi cơn giận lên người Trương Điển.
“Cha, nếu bọn họ dám tiến lên, con sẽ lập tức c.h.ế.t trước mặt cha!” Lâm Y liều c.h.ế.t bảo vệ Trương Điển, không để gia nô lại gần!
Vài tên gia nô tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao, mấy đôi mắt đều nhìn về phía Lâm Chính Lương.
“Ngây ra đó làm gì! Đi bắt hắn ta lại, giải lên quan phủ!”
“Nhanh đưa hắn lên quan phủ!” Trịnh thị cũng phụ họa theo, khóe mắt còn liếc nhìn Lâm Y, dường như đang khiêu khích, ngươi còn không đi chết, còn chờ gì nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-151.html.]
Lâm Y cắn răng, nhắm mắt lại, cầm lấy d.a.o găm đưa lên cổ mình.
Đột nhiên cảm thấy trong tay trở nên trống rỗng, mở mắt ra thì d.a.o găm đã biến mất, nàng ấy kinh ngạc tìm kiếm khắp nơi nhưng phát hiện mọi người đều nhìn chằm chằm vào mấy tên gia nô.
Bọn họ vốn đã vây quanh Trương Điển, định xông lên khống chế hắn nhưng còn chưa đến gần thì đột nhiên ba bốn người quỳ sụp xuống trước mặt Trương Điển, dọa cả Trương Điển và mọi người một phen.
“Các ngươi làm gì vậy, mau đứng lên bắt hắn ta lại giải lên quan phủ.” Lâm Chính Lương tức giận, tên nô tài này quỳ xuống là có ý gì?
Vài tên gia nô cố gắng đứng lên nhưng dùng hết sức cũng không nhúc nhích được.
“Có mệt c.h.ế.t các ngươi cũng không đứng dậy được, thuốc làm mềm gân cốt của bổn cô nương lợi hại lắm, trong vòng nửa canh giờ các ngươi chỉ có thể quỳ thôi.” Tô Mặc khoanh tay ngồi trên ghế ở góc tường, khoanh chân cười nhìn bọn họ.
“Lão gia, chúng ta không đứng dậy được, không đứng dậy được.”
Gia nô bất lực giải thích.
“Phụt! Chân mọc trên người mình, còn không đứng dậy được.”
Những người vây xem không nhịn được trêu chọc.
“Lâm chưởng quỹ, nô tài nhà ông đều thiên vị Lâm tiểu thư, ông vẫn nên thôi đi, thành toàn cho bọn họ đi.”
Có người thấy vô vị, nói vài câu rồi quay người bỏ đi, những người khác cũng khuyên Lâm Chính Lương, đã đến nước này thì thôi nhận đi, dù sao con rể cũng là nửa đứa con.
Nhìn đám đông tản đi, Lâm Chính Lương biết rằng mọi chuyện đã không thể cứu vãn, không lấy được rể quý, ngược lại còn rước thêm tên lưu manh.
Xong rồi, lỗ hổng không lấp được, ngược lại còn tự chuốc lấy phiền phức, ông ta càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng không cam lòng, ông ta mưu mô toan tính cả nửa đời, nào từng chịu thiệt thòi như thế này.
Ông ta nhìn Lâm Y đang một lòng bảo vệ Trương Điển, tức giận công tâm, trước mắt tối sầm, ngã vật xuống đất.