Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-04-30 12:15:56
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cái gì?” Tiểu Đậu Tử lắp bắp.

“Số bạc ngươi lừa của ta.” Giọng Tô Mặc không lớn nhưng lại có uy nghiêm.

Trương Điển ném số bạc trong tay ra, Tô Mặc đưa tay bắt lấy, sau đó nhanh chóng nhét vào trong ngực: “Ngươi chính là Trương Điển, đi theo ta.”

Trương Điển cau mày: “Ngươi là ai, tại sao ta phải đi theo ngươi.”

“Không đi, tối nay nương tử của ngươi sẽ là của người khác, đến lúc đó đừng hối hận.” Tô Mặc trêu chọc.

“Ngươi có ý gì?” Trương Điển không hiểu tại sao nàng lại nói như vậy.

Thế là Tô Mặc kể lại tường tận những chuyện xảy ra hôm nay cho hắn nghe.

Trương Điển tức đến mặt trắng bệch, hắn nắm chặt tay: “Tên chó già này, ta đi tìm ông ta tính sổ.”

Tô Mặc nhíu mày, nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc: “Ngươi đi tìm ông ta tính sổ? Bằng cái gì? Dùng nắm đ.ấ.m của ngươi để đánh gia đinh trong phủ của ông ta? Cướp nương tử của ngươi về? Ngươi có bị ngốc không?”

“Đúng vậy, đại ca, Lâm gia có nhiều tay sai như vậy, ngươi đánh không lại đâu.” Tên mập cũng phụ họa theo.

Trương Điển đã có chút mất lý trí, nghĩ đến nữ nhân mình yêu sắp bị cha nàng gả cho nam nhân khác, hắn sắp phát điên rồi.

Tô Mặc vẫy tay: “Bình tĩnh nào, ta có thể giúp ngươi nhưng có một chuyện phải do chính ngươi đích thân làm.”

Nói rồi, nàng thì thầm vào tai hắn vài câu, tên mập và Tiểu Đậu Tử cũng ghé lại gần muốn nghe, bị Tô Mặc đá một phát một, sợ hãi vội vàng trốn thật xa.

Tiểu cô nương này trông thì dễ thương nhưng thật hung dữ...

Lúc này, Tần Quảng Chi đang đau đầu thì đột nhiên nhận được một tấm thiệp đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-147.html.]

Mở ra xem, có chút kinh ngạc: “Tên Lâm Chính Lương này lại có chủ ý gì, con gà sắt vạn năm này lại muốn mời khách? Ông ta có ý gì?”

Người đưa thiệp nói: “Hôm nay là ngày sinh nhật của lão gia chúng ta, đặc biệt mời Tần đại nhân và Tôn đại nhân cùng nhiều người khác đến chung vui.”

“Ồ, biết rồi.” Tần Quảng Chi nghe nói có Tôn Hằng, miễn cưỡng đồng ý.

Nghe nói Tôn Hằng và Lâm Chính Lương là họ hàng, nể mặt Tôn Hằng, hắn ta cũng phải đi một chuyến, vốn định thẩm vấn hai tên thị vệ, xem ra phải dời sang buổi chiều rồi.

Hắn ta bảo sư gia ứng trước một ít bạc, bảo nha dịch bọc lại đặt lên khay, rồi ngồi xe ngựa đến phủ Lâm.

Lâm Chính Lương và phu nhân Trịnh thị đích thân ra đón, Tần Quảng Chi nhìn quanh: “Tôn đại nhân đâu, vẫn chưa đến sao?”

Lâm Chính Lương cười tươi: “Chốc nữa đại nhân sẽ thấy Tôn đại nhân.”

Tần Quảng Chi liếc ông ta một cái, sao thấy con cáo già này hôm nay nói năng bí ẩn thế, chẳng lẽ lại đang tính toán gì?

Hắn ta hừ lạnh một tiếng, đi vào.

Lúc này, Lâm Chính Lương thấy mọi người đến đông đủ, vội nói với quản gia: “Không còn sớm nữa, bảo mấy bà v.ú đi xem tiểu thư thế nào rồi?”

Lâu như vậy, cơm đã chín rồi chứ?

Vài bà v.ú dẫn theo mấy tên gia đinh hùng hổ đi về khuê phòng của Lâm Y, vào đến sân, lắng nghe bên trong, thấy yên tĩnh, không có một tiếng động.

“Tiểu thư có ở đó không? Lão gia mời tiểu thư ra ngoài.” Một bà v.ú vỗ cửa gọi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, bà ta nhỏ giọng dặn dò những người phía sau: “Chốc nữa tiểu thư khóc lóc om sòm, các ngươi hãy ra tiền viện gọi người, tốt nhất là có thể gọi được Tần đại nhân Tri phủ.”

Gia đinh ở phía sau liên tục gật đầu.

Cửa tự nhiên mở ra, bà v.ú giật mình, định thần lại thì cùng những người phía sau lần lượt đi vào.

Loading...