Ba men theo khe hẹp, chầm chậm tiến về phía .
Lúc đầu, vẫn còn chút ánh sáng le lói từ đỉnh núi rọi xuống, nhưng càng sâu trong, thế núi càng lúc càng cao, ánh dương đỉnh đầu cũng chẳng thể nào chiếu rọi tới nơi sâu thế , ánh sáng mỗi lúc một yếu ớt, thậm chí đến cả con đường cũng rõ nữa.
Lạc Kế Vân sắc mặt tái xanh: “Tẩu tử, con đường là ngõ cụt đấy chứ? Hơn nữa, nơi tối om , ánh sáng đỉnh núi rọi xuống nữa , chúng mà sâu hơn nữa, liệu gặp chuyện gì ?”
Hoàng Nguyệt Ly búng tay một cái, một đốm lửa liền hiện đầu ngón tay nàng.
Nàng khẽ lướt ngón tay trong trung, ngọn lửa cũng theo đó vẽ nên một đường cong sáng rực, hóa thành tám đóa hoa lửa y hệt , lơ lửng giữa trung.
Hoàng Nguyệt Ly khẽ búng ngón tay, tám đóa hoa lửa liền tự bay về phía , tỏa hai bên vách núi, soi rọi cho khe hẹp tối tăm trở nên sáng trưng như ban ngày.
Lạc Kế Vân đến ngây cả , chiêu quả thật hề đơn giản.
Chỉ riêng việc Hoàng Nguyệt Ly thể ngưng tụ lửa từ hư , còn tùy ý điều khiển kích thước, độ sáng của ngọn lửa, thậm chí nhân bản chúng lên, tất cả những điều là võ giả Nhị Trọng Cảnh mới thể .
Vậy mà Hoàng Nguyệt Ly chỉ mới ở Nhất Trọng Cảnh, điều đó chỉ thể lên rằng… thiên phú thuộc tính Hỏa của nàng chắc chắn vô cùng kinh !
Bản Lạc Kế Vân là võ giả thuộc tính Kim với thiên phú Thất phẩm, thế nhưng cảm thấy độ tương hợp với hệ Kim của dường như vẫn còn thua xa Hoàng Nguyệt Ly.
Ngay cả Mộ Dung Nghê trông thấy cảnh cũng khỏi kinh ngạc, xem … nữ nhân nhà quê … thiên phú hình như tệ như nàng vẫn tưởng!
Hoàng Nguyệt Ly lên tiếng: “Cứ sâu trong thêm chút nữa xem . Ta luôn cảm giác nơi là ngõ cụt, vì trong khe hẹp luôn gió thổi qua, hai đầu chắc hẳn thông .”
Nghe , Lạc Kế Vân và Mộ Dung Nghê phấn chấn lên một chút, bèn theo nàng tiến sâu trong.
Quả nhiên, ba thêm chừng một trăm trượng nữa thì trông thấy một lối .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-364-tim-kiem-loi-ra-2.html.]
Mộ Dung Nghê mừng rỡ chạy vọt tới, nhưng ngay đó thét lên một tiếng chói tai: “Trời ơi! Sao bên là vách núi cheo leo thế ?”
Hoàng Nguyệt Ly và Lạc Kế Vân cũng vội vàng chạy tới, lúc mới phát hiện đầu của khe núi là một vách đá dựng . Đi thêm vài chục bước chân nữa chính là vực sâu vạn trượng, từ xa , bên chỉ một màu đen kịt, sâu thấy đáy.
Cả ba đưa mắt .
“Không thể nào? Lẽ nào chúng ngoài nữa ? Một bên là bầy Xích Nhãn Huyết Bức, một bên là vách núi…”
Sắc mặt Mộ Dung Nghê trắng bệch, trông như sắp bật đến nơi.
Hoàng Nguyệt Ly trái vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nàng đảo mắt quan sát bốn phía một lượt đột nhiên lên tiếng: “Các ngươi xem, vách núi bên cao lắm, nếu men theo dây leo trèo lên, đó vòng qua đỉnh núi, hẳn là thể .”
Lạc Kế Vân hai mắt sáng rỡ: “Tẩu tử, vẫn là ánh mắt tinh tường.”
“Thế nhưng…”
Lạc Kế Vân còn kịp mừng rỡ, hai chữ “thế nhưng” của Hoàng Nguyệt Ly dọa cho giật nảy , trái tim treo lên lơ lửng.
“Thế nhưng, trèo lên từ đây chắc chắn sẽ tốn ít thời gian. Lát nữa nếu bầy Xích Nhãn Huyết Bức men theo đường núi đuổi tới, với một nơi chật hẹp thế , chúng cách nào giao chiến với chúng , dễ sẩy chân rơi xuống vực sâu.”
“Vậy bây giờ?” Lạc Kế Vân hỏi.
Hoàng Nguyệt Ly trầm ngâm một lát : “Hay là thế , thể bố trí một trận pháp ở đây, trong vòng một canh giờ thể khống chế bầy Xích Nhãn Huyết Bức đuổi theo. Khoảng thời gian đó đủ để chúng trèo lên vách núi . Đợi khi lên đến đỉnh núi, chúng lập tức di chuyển sang nơi khác, e rằng bầy Xích Nhãn Huyết Bức cũng khó mà tìm chúng .”
--------------------