Hoàng Nguyệt Ly vỗ tay một cái, quả quyết: “Không thành vấn đề!”
Nói xong, nàng xoay về chiếc lều ở.
Lê Mặc Ảnh cũng như hình với bóng, bám sát gót nàng đến tận cửa lều.
Hoàng Nguyệt Ly ngoảnh đầu , nhướng mày, “Đại sư đáng kính ơi, ngươi theo gì? Tiểu sư nhà ngươi là một Trận Thuật Sư nhị giai đó nha, ngươi theo nàng ? Không sợ ở chung với sẽ Ma thú vây đ.á.n.h ?”
Lê Mặc Ảnh một bước sải trong lều, tay áo bào phất nhẹ, tấm rèm vải liền thả xuống.
Ngay đó, vươn tay, siết lấy vòng eo của Hoàng Nguyệt Ly, kéo nàng lòng cúi đầu khóa chặt đôi môi nàng.
Ừm… Tiểu Hồ Ly ăn uống, lau miệng sạch cho lắm, vẫn còn vương chút mùi thịt nướng…
Hồi lâu , mới ngẩng đầu lên, đôi mắt gắt gao chằm chằm gò má ửng đỏ của Hoàng Nguyệt Ly, vươn đầu lưỡi, l.i.ế.m nhẹ khóe môi, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.
“Mùi vị tệ…” Hắn một câu hai nghĩa.
Đỉnh đầu Hoàng Nguyệt Ly gần như bốc khói!
Tên nam nhân … quá… quá đáng lắm , nàng cảnh cáo cả trăm là tùy tiện hôn nàng, thế mà chẳng thèm để tai! Hơn nữa, cái dáng vẻ l.i.ế.m lưỡi của cũng gợi cảm quá mất… Thân là nam nhân mà còn bán rẻ sắc , a a a, đồ hổ!
Hoàng Nguyệt Ly dùng mu bàn tay chùi miệng, mắng một câu: “Đồ heo háo sắc!”
Lê Mặc Ảnh chẳng hề đau cũng chẳng hề ngứa, nụ vẫn dịu dàng như nước, “Ta là vị hôn phu của ngươi, đương nhiên ở cùng ngươi ! Hơn nữa, tin tưởng mỗi một việc ngươi đều lý lẽ riêng, tuyệt đối sẽ hại .”
Lời còn xuôi tai!
Hoàng Nguyệt Ly đảo mắt một vòng, : “Thế nhưng, tiểu sư nhà ngươi nghĩ như nhé!”
“Nha đầu đó thật sự chiều hư , mặc kệ nàng , để nàng nhận một bài học cũng !” Ánh mắt Lê Mặc Ảnh chút lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-337-cho-xem-tro-cuoi-1.html.]
Hai bàn bạc xong xuôi, bèn rời khỏi lều.
Hoàng Nguyệt Ly tự khoanh một khu đất, bắt đầu bày trận.
Mộ Dung Nghê từ xa nàng, đáy mắt ngập tràn vẻ chế giễu.
Muốn trở thành một Trận Thuật Sư, dù chỉ là nhất giai, cũng tu vi võ đạo ít nhất là Tam Trọng Cảnh, bởi vì Trận Thuật Sư yêu cầu đối với tinh thần lực cực kỳ cao, bình thường dù đến Ngũ Trọng Cảnh cũng khó thành một trận pháp nhất giai.
Mà Hoàng Nguyệt Ly rõ ràng chỉ Nhất Trọng Cảnh, nàng lấy gì để bày cái Khu Thú Trận Pháp ?
Đây căn bản là chuyện thể nào thành !
Dưới ánh mắt vây xem của , Hoàng Nguyệt Ly một vòng quanh khu đất chọn, thầm tính toán trong lòng.
Ước chừng chỉ mười thở, nàng đầu với Lê Mặc Ảnh: “Ta chuẩn vật liệu bày trận, ngươi là thể cung cấp cho ! Bây giờ thể lấy !”
Lê Mặc Ảnh gật đầu.
Mộ Dung Nghê nhịn mà chen : “Ta … Nguyệt tiểu thư, ngươi bắt đầu bày trận ? Ngươi tính toán xong vân văn và hướng của trận pháp ?”
Hoàng Nguyệt Ly thuận miệng “Ừm” một tiếng.
Mộ Dung Nghê khẩy một tiếng, : “Nguyệt tiểu thư, ngươi tưởng tượng việc bố trí trận pháp quá đơn giản ? Ngươi cho rằng suy diễn trận pháp là bài toán của trẻ con ba tuổi ? Bẻ ngón tay là thể tính xong? Ngươi ngay cả một cái Trận Bàn cũng mang theo ? Vậy mà cũng dám tự xưng là Trận Thuật Sư?”
Bố trí trận pháp, bắt buộc giao tiếp với Thiên Địa Huyền Khí, còn cân nhắc đến ảnh hưởng của phương diện như cảnh, con , phương vị, thời tiết, khi bắt đầu bố trí, khối lượng tính toán là vô cùng khổng lồ.
Suy diễn trận pháp là bước quan trọng nhất khi thành trận pháp, một khi tính sai, sai một ly, một dặm.
--------------------