Mộ Dung Nghê nàng với ánh mắt đầy khinh bỉ, cất lời: “Đó là lẽ dĩ nhiên , tu vi của tuy thể sánh bằng Đại sư , nhưng cũng đặt chân Tứ Trọng Cảnh! Khi bằng tuổi ngươi bây giờ, sớm là võ giả Tam Trọng Linh Huyền Cảnh ! Nào giống ngươi, cho đến tận bây giờ, đến cả Ngự Huyền Cảnh cũng thể đột phá nổi, ?”
Hoàng Nguyệt Ly chỉ mỉm tỏ rõ thái độ.
“ , quả thực đang ở Khí Huyền Cảnh, nhãn quang của ngươi… cũng tinh tường đấy chứ.”
Mộ Dung Nghê chê nàng là kẻ chẳng gì, nhưng thực , trong lòng nàng thấy, chẳng trời cao đất dày là gì chính là Mộ Dung Nghê!
Có lẽ vì từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa của tông môn, từng nếm mùi sương gió, nên nàng căn bản thấu hiểu nỗi cơ cực chốn nhân gian.
Nếu đổi là một cường giả dày dạn kinh nghiệm, khi thấy một võ giả xuất từ tiểu quốc như Hoàng Nguyệt Ly, mười bốn tuổi đạt tới Khí Huyền Cảnh tầng thứ chín, e rằng sớm bừng tỉnh nhận , đây chính là một thiên tài tuyệt thế ngàn năm khó gặp!
Mộ Dung Nghê ý mỉa mai trong lời nàng, còn ngỡ rằng Hoàng Nguyệt Ly đang tự thấy hổ thẹn vì kém cỏi, trong lòng khỏi càng thêm vênh váo đắc ý.
“Hì hì, nhãn quang của đương nhiên là tinh tường , dẫu cũng cao hơn ngươi đến mấy đại cảnh giới, thấu tu vi của ngươi, há chẳng là chuyện dễ như trở bàn tay ?”
Hoàng Nguyệt Ly trong phút chốc chẳng gì hơn.
Mộ Dung Nghê chỉ đanh đá ngang ngược mà còn ngốc đến đáng thương! Đến c.h.ử.i xéo mặt mà cũng chẳng hề !
Mộ Dung Nghê tiếp: “ mà, ngươi cũng bản lĩnh thật đấy, tuổi còn nhỏ, trông cũng vẻ ngây thơ trong sáng, thế mà công phu hồ ly tinh cao siêu đến , ngay cả Đại sư nay vốn gần nữ sắc mà cũng ngươi mê hoặc, đúng là đơn giản!”
“Thế nhưng, ngươi hiểu cho rõ, với thiên phú và tu vi của ngươi, căn bản thể nào ở bên Đại sư lâu dài , một bậc nhân trung chi long như Đại sư , nhất định sẽ bước lên đỉnh cao võ đạo, ngươi dù cố gượng ép ở bên cạnh , sớm muộn gì cũng sẽ bỏ phía ! Chỉ thiên chi kiêu nữ thực sự mới xứng đôi với Đại sư !”
“Thiên chi kiêu nữ thực sự?” Hoàng Nguyệt Ly nhếch mép đầy giễu cợt, “Mộ Dung tiểu thư, ngươi đang về chính đấy ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-de-cuong-phi-phe-tai-nghich-thien-tam-tieu-thu/chuong-324-mo-dung-nghe-khieu-khich-2.html.]
Gò má Mộ Dung Nghê ửng đỏ lên, nhưng nàng vội vàng chối bay chối biến.
“Dĩ… dĩ nhiên ! Mà là tỷ tỷ của , Mộ Dung Phi! Nói cho ngươi , tỷ tỷ của sở hữu thiên phú Bát phẩm thượng đẳng, mười bảy tuổi là cao thủ Ngũ Trọng Cảnh tầng thứ ba ! Hơn nữa, tỷ xuất cao quý, là con gái của Tông chủ, dung mạo càng hoa nhường nguyệt thẹn, ngươi chỉ là một cọng giá đỗ vàng vọt, đến một ngón tay của tỷ tỷ cũng sánh bằng!”
Mộ Dung Nghê dứt lời, liền liếc xéo Hoàng Nguyệt Ly một cái.
Nàng vốn tưởng rằng, chỉ cần thốt mấy chữ “thiên phú Bát phẩm thượng đẳng” là đủ để dọa cho nha đầu nhà quê từng trải sự đời sợ đến hồn bay phách lạc, nào ngờ, Hoàng Nguyệt Ly chẳng hề chút biểu cảm kinh ngạc nào.
Nàng chỉ thản nhiên “Ồ” một tiếng.
“Bát phẩm thượng đẳng, cũng tệ, nhưng với thiên phú như , còn xuất từ đại tông môn, mười bảy tuổi mới đạt Ngũ Trọng Cảnh tầng thứ ba, chậc chậc, thật sự siêng năng cho lắm nhỉ…”
“Ngươi… ngươi dám phỉ báng tỷ tỷ của !”
Mộ Dung Nghê nàng xong, hận thể vung một cái tát đ.á.n.h c.h.ế.t nàng!
“Ngươi ở đây vẻ cái gì chứ, ngươi tưởng Ngũ Trọng Cảnh tầng thứ ba dễ lắm ? Ha ha, với tu vi của ngươi, cả đời cũng đừng hòng đạt tới! Nói thật nhé, thực sự nể phục sự mặt dày của ngươi đấy, ngươi xem tu vi của chúng thế nào, còn tu vi của ngươi thì ? Ngươi theo đây, chúng còn phân tâm bảo vệ ngươi, đích thị là một cục nợ vướng chân vướng tay! Nếu là ngươi, sớm xám xịt mặt mày mà về Đông DãQuốc , để khỏi gây thêm phiền phức cho khác!”
Mộ Dung Nghê thấy nàng cứ mãi giả ngây giả ngô, cuối cùng cũng nén cơn tức, dứt khoát chẳng thèm bóng gió nữa.
Những lời , là trần trụi đuổi .
--------------------