Thấy rõ tình hình xong, Lưu Soái Hồng lập tức : “Thôi , em nữa, lát nữa họp xong em chậm chút, chị lời với em.”
Đừng Lưu Tú Hồng thỉnh thoảng sẽ giở thói ngang ngược, nhưng thực tế đa tình huống, cô đều dịu dàng. Trước đây Lưu Soái Hồng một lòng một khuyên cô tái giá, càng nhiều, cho dù trong lòng cô rõ chị cả cho cô, nhưng trong lòng khó tránh khỏi chút thoải mái. từ lúc cô lập lời thề mặt bà cụ Hứa xong, trái chị cả yên tĩnh hơn nhiều. Đương nhiên cũng khả năng là định kế hoạch chậm rãi, càng khả năng là vì sắp cuối năm, bận rộn quá nhiều chuyện nên loạn, chị cả căn bản quan tâm.
lúc khẩu khí của chị cả, hình như trong lo lắng còn chút sầu khổ, cô nghĩ một lát gật đầu : “Ừm, lát nữa em sẽ đợi chị.”
“Còn nữa, gần đây rảnh ít đến chỗ chồng em , hôm nay mở cuộc họp là trường hợp đặc biệt, em biển ai trông con giúp em, em cứ đưa hai đứa bé tới chỗ chị. Dù Hào Hào lớn, để thằng bé chơi với Hàng Hàng, chị sẽ trông Kiệt Kiệt, tốn nhiều công sức.”
Lưu Tú Hồng hiểu ý của cô , lòng gần đây chồng cô đối xử với cô , ngờ ở bên cạnh thấy những lời , giành tiếp lời: “Nàng dâu xuất giá của Hứa Quốc Khánh hủy bỏ hôn ước thật ? Không lúc trong tháng giêng sẽ kết hôn ? Không kết nữa ?”
“Không còn kết , dù chuyện gì.” Lưu Soái Hồng thuận miệng đáp, trái dặn dò em gái: “Nghe thấy ? Không việc gì thì đừng chạy sang bên đó, thực sự chê chồng em đủ chuyện phiền lòng ?”
“Chuyện …”
“Đại đội trưởng tới, .”
Theo Hàn Viễn Chinh , đất trống lập tức nhao nhao câm miệng, ánh mắt đều về phía đại đội trưởng.
Chuyện họp là thực, nhưng thực cũng nguy cấp như . Hàn Viễn Chinh trâu bắt chó cày, may mà phát huy tệ, trọng điểm họp bên công xã mấy ngày , cho đám đội viên ở đây , còn chỉ mấy yếu điểm mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-98.html.]
“Quốc gia trợ cấp chúng , đội chúng là đội mẫu cho vùng gần đây, là đại đội phê chuẩn để cá nhân nhận thầu thuyền đánh cá. Cho nên chi phí nhận thầu mấy tháng đều miễn, sẽ bắt đầu tính từ mùng một tháng giêng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Những lời vang lên, trường đều sôi động.
Những lấy ưu đãi đương nhiên cần , Lưu Soái Hồng thì , mừng tới mức mặt mày hớn hở. Phải rằng thuyền biển xong, phí tổn lớn nhất hai loại, loại thứ nhất là phí nhận thầu, thứ hai là tiền dầu diesel, trái tiền lương và chi phí ăn uống của các thuyền viên tốn mấy đồng.
Trước mắt miễn phí nhận thầu, sẽ tiết kiệm tiền, cho dù mấy chia đều cũng là khoản tiền nhỏ.
những đội viên vẫn luôn ở trạng thái quan sát cảm thấy thoải mái, tuy Hàn Viễn Chinh nhất quán xây dựng ảnh hưởng nặng, nhưng dù cũng là đội ngư nghiệp gặp giải tán, huống hồ chuyện quá quan trọng, nhịn chất vấn: “Chuyện quan trọng như từ sớm?”
“Cá nhân nhận thầu thuyền đánh cá là kỳ ngộ và nguy hiểm đều như , dù thể phát triển trong lòng nào cũng rõ. Đối với những gan mạo hiểm, quốc gia sẽ trợ cấp là chuyện bình thường.” Hàn Viễn Chinh liếc mắt đặt câu hỏi, giọng bình thản : “Về phần tại sớm, cũng là ngày hôm qua đến bên công xã họp mới , sáng hôm nay mở họp thông báo cho , còn đủ sớm ?”
Người đặt câu hỏi hé răng, nhưng cẩn thận sắc mặt , rõ ràng khó chịu.
Lưu Soái Hồng ở một bên thầm: “Khi bảo thì rút lui, lợi thì oán hận gọi , chuyện thì cần nhớ tới ?”
“Chị cả.” Lưu Tú Hồng nhỏ giọng nhắc nhở một câu, ý bảo đừng vì loại chuyện mà kết thù kết oán với khác.
Lúc Hàn Viễn Chinh cao giọng tuyên bố một tin.
“Năm , tất cả thuyền đánh cá vẫn giống như đây, bán hải sản cho thuyền đông lạnh của quốc gia. Năm mà , ngoại trừ thuyền đông lạnh của quốc gia, còn thuyền tư nhân khác ở ven đường thu mua hải sản. Sau đây là tin tức quan trọng, hễ là thuyền viên nhưng ở đây, mời nhà khi trở về cho , nếu rõ thể bảo đó tới tìm .”