Hứa Quốc Khánh trợn mắt há miệng, xảy chuyện gì.
“Không … Chuyện là đây?”
“Quốc Khánh , con của , hiện giờ ở nhà tình hình thế nào con . Cha con còn, trai con cũng theo, cô nhi quả mẫu, sẽ khó sống! Con còn tìm việc , cuộc sống thể ăn uống, ngay cả tiền cũng đúng ? Con như , coi như là vì cha và trai c.h.ế.t của con, đến bên bến tàu một thời gian, đợi tìm việc khác, lên thuyền biển. Như ?”
Hứa Quốc Khánh sợ ngây nữa, ngay cả đũa trong tay rơi xuống cũng phát hiện.
“Mẹ! Mẹ thực sự là ruột của con ! Làm công việc tay chân là ? Khiêng một bao to chỉ cho ba xu! Nếu con xe ba bánh còn đỡ, việc đều dựa sức lực, còn kiếm thêm bất cứ khoản nào. Còn nữa…”
“Nói nhiều lời vô nghĩa như thế gì? Chỉ hỏi con ! Nhà nuôi ăn , con thể còn bằng chị dâu con, em gái con đúng ? Người nào nuôi con thì nuôi, nuôi!”
…
Bên nhà cũ nhà họ Hứa thể là địa ngục, nhưng trong nhà Lưu Tú Hồng thì là cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Kiệt Kiệt còn nhỏ tuổi, cho dù sắp tới năm mới, thực bé vẫn đầy một tuổi rưỡi, từ lúc sinh xong bé từng tách xa như . Cho dù lúc bận tối mắt, Lưu Tú Hồng cùng lắm nhờ chồng chăm sóc mấy tiếng, giống như hôm nay, là cả ngày thì bao giờ .
Đứa bé còn nhỏ, thể giảng đạo lý với bé, giống với Hào Hào, Lưu Tú Hồng chỉ cần lặp mấy biển bắt cá kiếm tiền, bé hiểu sẽ quậy phá.
May mắn chính là, tuy Kiệt Kiệt thể hiểu đạo lý, nhưng bệnh quên của bé cũng nặng. Chỉ trong chốc lát, bé sớm quên chuyện ép tách khỏi cả ngày, vô cùng vui sướng dựa trong lòng , tươi đến mức má lúm đồng tiền đều hiện lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-92.html.]
Lưu Tú Hồng ôm bé lâu, về đến nhà ôm một lát, thì để bé xuống nhà chính.
Thực lúc muộn, Lưu Tú Hồng kiểm tra thùng cá sống mang về, thấy cá ở bên trong đều linh hoạt, lúc yên lòng, suy nghĩ sáng sớm ngày mai . mà cho dù tạm thời cần cá, cô vẫn nhóm lửa nấu nước. Đang là mùa đông, cho dù cô khẽ cắn môi dùng nước lạnh rửa mặt, cũng thể để hai đứa bé theo chịu tội?
Cứ thế xem , phích nước thực sự là thứ , cô mơ hồ nhớ tới đây từng thấy ở chợ bên cạnh bến tàu thuyền đánh cá, phích nước bán bao nhiêu tiền, nếu đắt tiền, trái cô thể suy xét mua một cái.
Lưu Tú Hồng suy nghĩ việc vặt trong nhà, nhóm lửa nấu một nồi nước, trong lúc cô còn chú ý tới để Kiệt Kiệt tới gần bếp lò, tránh cho đứa bé nặng nhẹ, bỏng.
Thực nhà bình thường, nhà chính và nhà bếp tách , đứa bé chơi đùa trong nhà bình thường, vẫn luôn trói buộc. Giống như khi Kiệt Kiệt còn nhỏ, chỉ cần khóa kín cửa nhà bếp, những chỗ khác tùy Kiệt Kiệt nghịch.
nhà Lưu Tú Hồng thì khác, lúc vì ở riêng vội, mà lúc đầu xuân, Hứa Quốc Cường bận rộn biển bắt cá, chỉ vội vàng tìm nhà ở hai phòng trong đội, trong ngoài cũng rộng, căn bản biện pháp giống như nhà bình thường, nhà chính nhà bếp. Chỉ thể , là nhà chính và nhà bếp cùng một chỗ, hoặc đưa bếp lò tới bên ngoài bậc thềm.
Cho dù là loại nào đều quá thuận tiện, lúc Hứa Quốc Cường nghĩ rằng đợi bắt đầu mùa đông, sẽ dành thời gian rảnh, đến lúc đó thể phê duyệt khu nhà khác, xây mấy gian nhà trệt nữa, tội gì tranh phòng trống trong đội.
Lúc ai thể nghĩ tới đó chuyện ?
Rửa mặt cho hai đứa bé xong, Lưu Tú Hồng rót túi chườm nóng. Thứ cũng là đây Hứa Quốc Cường cầm về nhà, dùng , lúc cô vẫn nhớ , vẫn là chuyện hai ngày định biển xong, con trầm tĩnh , mới mơ hồ nhớ tới chuyện , vội vàng lật tìm rửa tiếp tục dùng.
Một đêm chuyện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm , ba con ăn bữa sáng xong, Lưu Tú Hồng bắt đầu g.i.ế.c cá. Cô định nuôi cá, cho dù vẫn còn linh hoạt như , đặt ở trong nước biển ít nhất thể sống từ ba tới năm ngày, nhưng cô định tiếp tục lưu trữ. Đạo lý vô cùng đơn giản, những thứ ở trong biển, một khi rời khỏi biển, kế tiếp chỉ càng nuôi càng gầy, còn bằng sớm g.i.ế.c đồ ăn.