“Mẹ mua một chút ? Vậy con , con sẽ mang về giúp . Có lẽ còn một hai biển nữa, hai em đại đội trưởng chắc chắn cũng cần đặt mua hàng tết. Mẹ, cứ nghĩ từ từ, ngày mai con biển, nghĩ xong thì với con một tiếng là .”
Bà cụ Hứa trong chốc lát thể thứ gì, thời gian chậm rãi nghĩ, bà tạm thời nghĩ, hỏi chuyện khác.
Chuyện ở bến tàu thuyền đánh cá gì thể , bởi cho dù bà cụ Hứa hỏi gì, phàm là chuyện Lưu Tú Hồng , cô đều hết, bao gồm chuyện mua dầu và đường.
cô , Hứa Thu Yến vẫn luôn kìm nén khổ sở lập tức tìm sơ hở: “Được lắm, rõ ràng là chị mua nhiều đồ trong huyện thành như , kết quả chỉ mang tới hai con cá đáng giá tiền! Mẹ, còn chị , gì chứ! Có bản lĩnh đưa dầu và đường tới nhà mới đáng trầm trồ khen ngợi!”
Vẻ mặt bà cụ Hứa kinh ngạc: “Mang tới đây gì?”
“Đương nhiên là hiếu kính !”
“Một bà già như tao ăn mấy thứ đó gì? Có thứ đương nhiên để cho cháu trai cả của tao ăn!”
Lúc Hào Hào cũng ăn cơm xong, lập tức nhảy xuống đất, vươn tay ôm Kiệt Kiệt lòng, hai em hì hì chơi đùa. Bà cụ Hứa hai cháu nội tương tương ái, tươi giống như bôi mật ngọt, một lúc lâu mới lấy tinh thần, dặn dò Lưu Tú Hồng: “Cô lao lực biển bắt cá như là vì cái gì? Còn vì kiếm tiền cho Hào Hào học, để hai đứa bé sống ?”
“Ừm, con kiếm tiền chính là vì hai đứa bé.” Lưu Tú Hồng chồng thiên vị Hào Hào, nhưng mà chuyện cũng cả, cháu trai cả vốn bà nội yêu thích. Hơn nữa cho dù bà thiên vị Hào Hào, đối với Kiệt Kiệt cũng xuất phát từ tận tim gan, chỉ điều quen nên sửa mà thôi.
Hứa Thu Yến: …
Hai liên tiếp đánh bại, đỡ nổi nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kế tiếp bàn cơm yên tĩnh hơn ít, thực chỉ cần Hứa Thu Yến câm miệng, Hứa Quốc Khánh bức xúc lắm cũng dám bực tức mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-91.html.]
đôi khi, cho dù gây chuyện, chuyện cũng sẽ chủ động tìm tới cửa. Đợi Lưu Tú Hồng hết chuyện ở bến tàu thuyền đánh cá mà cô , bà cụ Hứa giống như thấy cơ hội ăn, chỉ trong nháy mắt đôi mắt tỏa sáng.
“Cô là , bên bến tàu culi ? Giúp đỡ khiêng bao to lên thuyền? Còn dùng nhân lực đẩy xe vận chuyển hàng hóa đến trong thị trấn? Ôi chuyện lắm! Tú Hồng cô xem Quốc Khánh thích hợp ?”
Đây gọi là gì? Người ở trong nhà họa từ trời rơi xuống.
Không đợi Lưu Tú Hồng mở miệng, vẻ mặt Hứa Quốc Khánh kinh hãi ngẩng đầu : “Không … Mẹ nghĩ gì thế? Để con tới bến tàu công việc tay chân ở bến tàu ?”
“Hả? Con công việc đó ?” Bà cụ Hứa nhanh chóng phát hiện , bà vốn định bảo tới khi Lưu Tú Hồng , thuận đường hỏi thăm một chút culi tính tiền thế nào, tuyệt đối ngờ tới mà Hứa Quốc Khánh cũng chuyện .
Nếu là đầu óc, lúc nên ý thức nguy hiểm đang tới gần, nhưng Hứa Quốc Khánh thực sự thông minh, hét to: “Làm việc tay chân đấy! Chuyện mà con ? Tuy kiếm nhiều, nhưng mỗi chuyến vận chuyển hàng hóa, mệt c.h.ế.t .”
“Kiếm nhiều …” Đôi mắt bà cụ Hứa tỏa sáng, sáng lên sắp phát tài!
Đã đến mức độ , Hứa Quốc Khánh vẫn cảm nhận nguy hiểm, tiếp lời: “Làm việc tay chân đấy, cho nhiều tiền, đồng ý việc giúp ? Con nhớ rõ từng với con, việc tay chân mà , một ngày thể kiếm bảy tám đồng.”
Những lời vang lên, đôi mắt bà cụ Hứa sáng hơn đèn pha, lộ ánh sáng xanh, khiến rùng một cái.
Lưu Tú Hồng nhanh chóng ăn mấy miếng cơm, để ý chuyện gắp đồ ăn, vội vàng bỏ đũa xuống, gọi hai đứa bé: “Hào Hào, Kiệt Kiệt, về nhà với nào, mua trứng gà, sáng mai nấu cho hai con ăn.”
Cùng với tiếng hoan hô của bọn nhỏ, Lưu Tú Hồng ôm một đứa nắm tay một đứa, đầu chuồn .
Mà động tác của Hứa Thu Yến nhanh hơn cô, gần như là khi cô mở miệng gọi hai đứa bé, chân như bôi dầu nhanh chóng lắc khỏi nhà chính, mấy giây xông phòng , bốp một tiếng đóng cửa .
Chỉ tới nửa phút như , trong nhà chính chỉ còn một bàn bừa bộn và hai con bà cụ Hứa.