“Còn thế nào nữa? Không thể đặc biệt vì chuyện mà xin chị dâu Hứa đúng ? Trái em cần nhận , nếu thực vạch trần sẽ khó xử đúng ?” Hàn Viễn Dương kẻ ngốc, thực tế thông minh, đây nghĩ tới phương diện đó, hiện giờ nhắc nhở, trong lòng cũng áy náy.
Chỉ Hàn Viễn Chinh lạnh lùng : “Năm chúng biển hai , bên bến tàu quen , nhưng hơn phân nửa trong đội. Năm chúng chắc chắn sẽ thường tới bên bến tàu, trong đội cũng sẽ tiếp xúc với lão ngư đầu, nào còn nào? Đợi biển, bảo hai chị em nhà họ Lưu chợ dạo, em tìm lão ngư đầu rõ ràng cho . Nếu giải thích rõ ràng, tự em bơi về!”
Hàn Viễn Dương: …
Ồ, thật bá đạo.
Hàn Viễn Dương ủ rũ định rời thuyền, trai tóm lấy: “Lúc ? Vớt sạch khoang chứa cá tôm cho , sống c.h.ế.t cả, bộ để lên boong tàu cho . Đợi lát nữa bác gái Hứa tới, em tìm đồ đựng cho , đó khiêng tới bên nhà họ Hứa. Còn nữa, đợi xong việc thì trở về dọn dẹp sạch sẽ khoang thuyền và boong tàu, thấy ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hả?”
“Hả cái gì! Anh hỏi em thấy ?”
“… Nghe thấy.”
…
Hàn Viễn Dương bực bội, quan trọng ở chỗ, cho dù bực bội, lời trai vẫn , việc vẫn .
Đây là mệnh!
Mới định việc, Hàn Viễn Dương ngẩng đầu lên một cái, thấy ở phía xa về bên , nhưng hình là bất cứ nào trong hai chị em nhà họ Lưu mới rời , huống hồ thời gian đúng, hai bọn họ khả năng trở về nhanh như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-155.html.]
“Anh, xem đó là ai ?”
Lúc thuyền đánh cá trong đội đều là thuyền cũ đây, đám Hàn Viễn Chinh về sớm như đều là tình nguyện trở về , cũng dám ở lâu biển. Bởi mắt trong thuyền đánh cá nhỏ ở bến tàu chỉ thuyền bọn họ, nghĩ cũng , tới chắc chắn sẽ thẳng tới chỗ bọn họ.
Hàn Viễn Chinh ngẩng đầu thoáng qua: “Chu Đại Quân?”
Cho dù giọng chắc chắn, nhưng mà một lát , nọ chạy tới gần, Hàn Viễn Chinh đoán sai, chính là Chu Đại Quân chồng chị cả Lưu Tú Hồng.
Chu Đại Quân vẫy tay với bọn họ, đó nhảy lên thuyền, mở miệng : “Còn cá ? Bán cho mấy con.”
Cá chắc chắn là , cho dù bà cụ Hứa lấy một ít, cũng mất nhiều. Huống hồ cách nhà họ Hứa việc vui còn mấy ngày, trong lúc bọn họ còn biển, sợ đến lúc đó cá.
Bởi Chu Đại Quân như , Hàn Viễn Chinh với em trai: “Đi xách mấy con cá cho Chu tới đây.” Lại với Chu Đại Quân: “Không cần trả tiền.”
“Sao thể hổ như ? Sau còn biển với nữa.” Chu Đại Quân thực sự từ chối, giống như ngư dân bọn họ, thỉnh thoảng ăn cá sẽ trả tiền. Khách sáo một chút, nhà bắt cá đưa qua cho , nếu thực sự quên mất, cũng để trong lòng. Chuyện giống như bên đội nông nghiệp, xin nhà bên tép tỏi xin ít hành.
mà khi nhận cá, Chu Đại Quân sốt ruột rời , mà triển khai tư thế chuyện với Hàn Viễn Chinh.
Hai bọn họ đều là lão luyện trong đội, luận về trình độ biển bắt cá, lẽ tương xứng. Đương nhiên Chu Đại Quân thiếu uy tín như Hàn Viễn Chinh, cho dù kỹ thuật , bình thường cũng khó khiến quần chúng tinh phục. May mà chính cũng vấn đề , bởi đây khi nhận thầu thuyền đánh cá, đặc biệt tìm quen kết nhóm, biển mấy đều bình an vô sự.
Lại một chút, Chu Đại Quân am hiểu tìm phương pháp tiêu thụ, năm cũng là chạy khéo, gặp chuyện bán cá. thấy hai chiếc thuyền khác trong đội gặp loại chuyện xui xẻo như thế, trong tết vẫn luôn suy nghĩ chuyện .
Thuyền to như của bọn họ, mỗi năm qua tết biển sẽ chậm hơn thuyền đánh cá nhỏ mấy ngày, nhưng chậm hơn cũng chậm , thế nào qua tết nguyên tiêu cũng sẽ ngoài. Đến lúc đó, chỉ ba chiếc thuyền to trong đội bọn họ, còn đội ngư nghiệp khác, thậm chí còn công xã khác. Phải rằng, năm chỉ đội bọn họ sẽ nhận thầu, những nơi khác lẽ cũng sắp xếp xong. Nghĩ cũng , cạnh tranh sắp tiến giai đoạn gay cấn.