Ban đầu Lưu Tú Hồng thực sự nghĩ nhiều, dù đôi khi Hàn Viễn Dương sẽ gọi cô là chị dâu Hứa, ít nhiều lúc dễ mới gọi cô một tiếng chị dâu.
lúc chị hai nhắc nhở, mồ hôi lạnh của cô lập tức chảy . , nếu để khác chuyện , tất cả sai lầm cô , chuyện biển cũng tuyệt đối thất bại, thậm chí khả năng quậy lớn. Một khi cẩn thận, e rằng cô thể sống nổi ở trong đội.
Thấy gương mặt em gái tái mét, chị hai mới dịu giọng : “Không chị hù dọa em, thời đại đổi như thế nào, cuối cùng phụ nữ chúng vẫn khó . Chuyện tới lượt, một khi xảy chuyện , cho dù sai ở ai, đều đẩy hết lên phụ nữ.”
Gương mặt Lưu Tú Hồng vẫn khó coi, bởi vì nhiều chuyện khi , vốn khó phát hiện. Chỉ khi nào vạch trần , mới thể ý thức khắp nơi đều là nguy hiểm.
“Chị hai, em…”
“Lúc chị ở thị trấn, mượn chuyện khác nhắc nhở Hàn Viễn Dương mấy câu. Đương nhiên em cứ yên tâm , chị thẳng , nhưng mà chỉ cần ngốc, sẽ hiểu .”
“Chị gì thế?”
“Chính là ở trong chợ thấy cãi vã, chị bình luận vài câu.” Chị hai nghĩ một lát, đơn giản là bình nứt sợ bể, bẩn : “Em coi như chị chỉ cây dâu mắng cây hòe là , khác lắm là ý . Nếu thì ? Chẳng lẽ bảo chị trơ mắt tên ngu ngốc lừa em gái chị ư? Quản lòng vô ý, em là em gái ruột của chị, chị còn thể thông cảm ?”
Lưu Tú Hồng nhẹ nhàng thở phào một : “Ừm, chị hai, em , em sẽ chú ý.”
“Em đúng là nên chú ý một chút. Em rằng cho dù Quốc Cường còn, nhưng em cô gái còn độc . Nói thẳng là, em vẫn là con dâu của nhà họ Hứa, cho dù suy xét cho em, cũng nên suy nghĩ cho hai đứa bé. Chị khác với chị cả, chị ủng hộ tất cả quyết định của em, nhưng em thể tự vả mặt , ?”
“Vâng, chị hai.”
“Năm chị xuôi nam kiếm việc, ở bên em biển đánh cá. Sẽ giúp em xem tên nhóc nhà họ Hàn nhớ lâu , nếu thực sự , em đừng biển nữa, hai chúng cùng xuôi nam việc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-154.html.]
Thấy em gái cúi thấp đầu giống như chủ ý, chị hai cũng bất đắc dĩ, nghĩ một lát trái chuyện chậm rãi , cứ đặt đó , vươn tay đẩy em gái: “Em đến nhà họ Hứa gọi chồng , chị , chị xách đồ về nhà nấu cơm.”
Hai chị em nhanh chóng tạm biệt chỗ ngã rẽ, chị hai nhà, Lưu Tú Hồng thì tiếp tục đến nhà họ Hứa.
Bởi vì lúc chuyện chậm trễ ít thời gian, Lưu Tú Hồng nhanh, chỉ trong nháy mắt chạy tới, cao giọng gọi chồng , chồng nàng dâu vòng về.
Cho dù là chạy , nhưng trong lòng Lưu Tú Hồng vẫn luôn suy nghĩ những lời chị hai , bởi chút thờ ơ. May mà cô vốn thích chuyện, cho dù bà cụ Hứa kinh ngạc cô rên một tiếng, nhưng nghĩ thể là biển mệt mở miệng, nên để chuyện trong lòng.
…
Vân Mộng Hạ Vũ
Không ngay khi hai chị em Lưu Tú Hồng rời khỏi bãi bùn, Hàn Viễn Chinh thu thập em trai ngu ngốc nhà .
Lúc thấy hai chị em xa, Hàn Viễn Chinh gọi em trai tới bên cạnh, nghiêm mặt hỏi: “Nói , rốt cuộc đang cái quỷ gì? Từ bến tàu về xong lên tiếng, đột nhiên câm điếc ?”
Lưu Tú Hồng mở miệng, ai cảm thấy vấn đề, chỉ vì cô vốn thích chuyện. mà đổi thành Hàn Viễn Dương ngậm miệng, là vấn đề ? Trong chuyện vấn đề lớn.
Hàn Viễn Dương lắp bắp trai , ôm đầu xổm đất, khàn giọng : “Ở trong chợ gặp một ít chuyện… Chuyện đó, , em gọi chị dâu Hứa là chị dâu, ?”
Trả lời Hàn Viễn Dương chính là một cước lưu tình của Hàn Viễn Chinh, trực tiếp đạp ngã xong, mới : “Sớm nhắc nhở em, em cứ thèm để ý cơ. Anh thấy nên ném em trong biển, cho em ghi nhớ thật lâu!”
“Em chỉ thuận miệng…” Ngẩng đầu vẻ mặt trai ruột, Hàn Viễn Dương im lặng nuốt những lời xuống: “Được , em sẽ chú ý.”
“Chỉ chú ý là ?”