Đây là uy tín của thuyền trưởng, trái nhất định kỷ luật nghiêm minh như quân đội, nhưng khi nào thuyền trưởng lệnh, cấp nhất định theo. Phải rằng, con thuyền rời cảng biển xong, tương đương như một hòn đảo đơn độc biển, nếu cùng một con thuyền ý kiến hợp, xác suất gặp chuyện may sẽ tăng lên.
May mà loại chuyện xảy con thuyền Hàn Viễn Chinh. mà năm ngoái, Hứa Quốc Khánh nhận thầu con thuyền, nhưng Hàn Viễn Chinh quả quyết từ chối, sợ Hứa Quốc Khánh uy tín, một khi gặp chuyện gì ngoài ý , trực tiếp xong đời.
Chuyện đội ngư nghiệp kết nhóm biển, cách trực quan đặc biệt. Đó chính là thích hợp thì kết nhóm, thích hợp thì tan rã, trăm ngàn đừng miễn cưỡng, ai cũng khi miễn cưỡng sáp gần, sẽ xảy chuyện đáng sợ gì.
Cũng là Hàn Viễn Chinh tính thời gian chuẩn, đợi khi con thuyền bọn họ cập bờ, đúng lúc mặt trời chiều ngả về tây, từ thuyền về phía biển sâu, phong cảnh .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đại đội trưởng, gọi chồng tới đây nhé? Sẽ tới ngay thôi.” Lại gần bờ, Lưu Tú Hồng vội vàng với Hàn Viễn Chinh một tiếng, nhảy xuống thuyền định gọi bà cụ Hứa.
Đây là sớm , trong tháng giêng nhà họ Hứa sẽ việc vui. Làng chài , thường xuyên món chính bàn là các loại hải sản, dù thịt rẻ đều dựa phiếu để mua, phiếu thịt sẽ đắt hơn một chút, mà thức ăn chay, trái mùa đông ít củ cải trắng, những thứ khác thì hiếm.
Cũng chính vì như , việc vui, mua lượng cá nhiều tiên.
Hàn Viễn Chinh đáp, bảo chị hai Lưu Tú Hồng về , chút việc thuyền vội.
Chị hai vốn định khách sáo khéo léo từ chối, nhưng cô là thông minh, Hàn Viễn Chinh ý cô rời , lập tức nuốt những lời , khanh khách đồng ý, mang theo đồ xuống thuyền, rời khỏi bãi bùn với em gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-153.html.]
Từ bến tàu đến bất cứ nơi nào, đều rời khỏi bãi bùn , một đoạn ngắn mới tới nhà Lưu Tú Hồng, mà nếu đến nhà họ Hứa, vẫn thêm 10 phút nữa. Xa thực sự tính là xa, dù cả thôn Tiểu Ngư cũng rộng.
Đợi hai chị em một đoạn xong, chị hai thấy bốn phía yên tĩnh, tức giận trừng em gái một cái, nhỏ giọng : “Em cứ để tên Hàn Viễn Dương gọi em là chị dâu ?”
“Cái gì?” Trong lúc Lưu Tú Hồng mơ hồ, rõ vì chị hai đột nhiên nhắc tới chuyện .
“Chị là , sáng hôm nay khi mới lên thuyền, Hàn Viễn Dương mở miệng gọi em một tiếng chị dâu, trái gọi thiết, nhưng nghĩ tới, gọi như sẽ ảnh hưởng gì đối với em ?”
“Chị hai.” Lưu Tú Hồng bật : “Cậu chỉ thuận miệng gọi như thôi, ý .”
“Chuyện là lời vô nghĩa ư? Nếu ý , cố ý như chiếm tiện nghi của em, chị để em tiếp tục kết nhóm với hai em bọn họ! em nghĩ tới ? Cậu ý , chỉ thuận miệng gọi như thế, nhưng xưa đều , vô ý tâm. Trước mắt ai chú ý tới, thì ? Ngộ nhỡ chú ý, ảnh hưởng tới thanh danh của em thì ? Trước cửa quả phụ nhiều thị phi, đạo lý là em ? Còn nữa, cho dù thời đại hiện giờ phát triển thế nào, chịu thiệt vĩnh viễn vẫn là con gái!”
Chị hai cũng nóng tính, cô kìm nén cả ngày, một lời thể ở thuyền, về nhà chậm rãi tỉ mỉ cũng thích hợp, dù trong nhà còn hai đứa bé. Kiệt Kiệt nhỏ tuổi bắt đầu học vẹt, càng khỏi Hào Hào năm sáu tuổi. Nhỡ bé xong, trong lúc vô tình để khác thấy, mới là hỏng bét.
Nhân lúc xung quanh ai, chị hai dứt khoát dừng bước chuyện với em gái: “Tự em nghĩ xem, là em thề cả đời tái giá, em còn cầu xin hai em nhà họ Hàn chứng. Mọi tin lời em , cũng tin lời bác gái chủ nhiệm , lúc mới thu hồi ý nghĩ khác. Kết quả thì ?”
“Trước đây em biển với hai đàn ông, sẽ quan điểm. vì em những lời , tin mới cho em cơ hội. Sau thấy Hàn Viễn Dương gọi em là chị dâu, em xem, chuyện sẽ thế nào đây?”
“Chị dám cam đoan, tuyệt đối Hàn Viễn Dương tâm cơ sâu, cố ý giở trò . Người chỉ hắt hết nước bẩn lên một em, cảm thấy em là mà , là em lừa gạt thiếu tâm nhãn như !”