“Mọi g.i.ế.c tới nhà họ Trần như ư?” Chị hai thực sự hết nổi, nhưng mà cẩn thận nghĩ , như cũng , dù cô vốn định tiếp tục sống với Trần Bảo Cương, trở mặt đúng lúc: “Được , em , chuyện dừng tại đây thôi. Chị cả chị đừng kích động tìm tới cửa như thế nữa.”
Chị cả căn bản đáp : “Nếu như Trần Bảo Cương cứ thành thật như , đương nhiên là chuyện sẽ thôi. mà sẽ sống hạnh phúc với con bồ nhí ? Chuyện thể !”
Dứt lời, ngay cả cơ hội trả lời cũng cho em gái, chị cả Lưu Soái Hồng bỏ chạy nhanh như chớp, dùng hành động thực tế cho thấy cô thực sự định dừng tay lúc .
Lưu Tú Hồng và chị hai chị cả chạy như điên mà , hai đưa mắt .
Cuối cùng vẫn là Lưu Tú Hồng nhịn mở miệng : “Chị hai, em cảm thấy chuyện e là sắp hỏng bét, chị cả chúng tính cách gì, chị còn rõ hơn em chứ? Nếu chị định ly hôn, chuyện còn đường sống cứu vãn. mắt chị chắc chắn ly hôn…”
“Vậy chị thể gì? Chuyện chắc chắn ly hôn, chị khả năng vì chị cả gây chuyện, đặc biệt ly hôn.”
Sau khi chị hai xong, cũng thấy bực bội, đơn giản là bình nứt sợ bể: “Hỏng bét thì hỏng bét, dù c.h.ế.t cũng chị!”
…
Chuyện chị cả khó giải, đều là chị em ruột, cho dù là Lưu Tú Hồng chị hai cô, đều hiểu rõ tính cách của chị cả nhà . Nói dễ một chút, đó là cố chấp, khó một chút, căn bản chính là thích để tâm chuyện vụn vặt, cố chấp quật cường mạng.
đó là chị cả , cho nên thể gì?
Nghĩ tới đây, Lưu Tú Hồng và chị hai cô bình tĩnh hơn, dù chuyện , nghĩ rách đầu cũng cách, còn bằng tùy cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-144.html.]
Chưa tới hai ngày, chị hai dựa theo tính toán ban đầu, cùng Lưu Tú Hồng đến nhà họ Hàn chúc tết. Cùng tới đó, còn nhóc Kiệt Kiệt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thực Lưu Tú Hồng vốn thể đưa Kiệt Kiệt cho bà cụ Hứa tạm thời chiếu cố, vẫn là chị hai cô ngăn cản cô. Lý do là, trong ngày thường phiền bà cụ Hứa nhiều, mắt hai chị em bọn họ đều ở đây, nên dành chút thời gian , dù sẽ ít chuyện cần nhờ.
Lưu Tú Hồng vốn nghĩ nhiều, nhưng chị hai như , cảm thấy cũng đạo lý, hơn nữa Kiệt Kiệt ầm ĩ, nên ôm bé tới nhà họ Hàn.
Qua năm mới, thông thường mỗi nhà đều , đương nhiên là nhà họ Hàn cũng ngoại lệ, nhưng mà hai em vẫn ở nhà, chỉ bác gái chủ nhiệm.
Mấy ngày nay bên khu văn phòng đều trực ban, cho dù chuyện cũng cần bác gái chủ nhiệm tự mặt, bởi bà coi như thanh nhàn, bận rộn chuyện nhà bếp, dành thời gian sửa quần áo, may đế giày. Chuyện trong nhà chỉ như , vụn vặt, nhưng bắt tay thì đặc biệt tốn thời gian. Cũng may bác gái chủ nhiệm vẫn tính là nhiều tuổi, đôi mắt vẫn dùng , nếu thì việc vặt trong nhà để bà , đổi thành bà cụ Hứa như , nhất định mệt chết.
Nghe Lưu Tú Hồng ở bên ngoài gọi , bác gái chủ nhiệm khanh khách đón, khi thấy lạ thì sửng sốt, ngay đó đoán phận tới: “Là chị hai Tú Hồng ? Xưng hô thế nào đây? Vào , trong nhà , nhà chậm rãi .”
Bố cục nhà họ Hàn khác nhà họ Hứa lắm, thực tế, bố cục nhà lâu năm đều tương tự.
Phía là một cái sân nhỏ, phía là một loạt gian phòng, ở chính giữa sáng sủa nhất hẳn là nhà chính. Hai bên nhà chính là phòng ngủ, hai bên, hơn phân nửa dựa phía đông là nhà bếp, dựa phía tây là phòng đặt lương thực hoặc tạp vật khác.
mà bên nhà họ Hàn, vẫn khác với những nhà khác.
Trước mắt, bao gồm bác gái chủ nhiệm bên trong, tất cả là ở hai gian phòng phía tây, hai em nhà họ Hàn ngủ cùng một phòng, bác gái chủ nhiệm một phòng. Mà hai căn phòng phía đông thì thu dọn ngăn nắp, mấy tháng còn đặc biệt quét vôi, ngay cả cửa sổ đều mới, hai bên khác biệt rõ ràng.
Đương nhiên là Lưu Tú Hồng những chuyện của nhà họ Hàn, bởi thấy kỳ lạ. Cho dù chị hai kinh ngạc hai bên cửa sổ khác biệt, nhưng biểu hiện ngoài, chỉ theo em gái cùng nhà chính.
Bác gái chủ nhiệm kiêng dè gì, cầm phích nước rót nước cho hai chị em, còn đặc biệt bỏ ít kẹo, đó về phía Kiệt Kiệt, trong mắt tràn ngập hâm mộ: “Bác , hiện giờ chỉ ngóng trông thể ôm cháu nội sớm một chút, nếu thể cháu trai béo tròn như Kiệt Kiệt, đến lúc đó gặp ông cụ nhà bác, cuối cùng cũng thể cho câu trả lời thỏa đáng.”