Quay về thuyền, Lưu Tú Hồng sắp xếp đồ đơn giản một lát, chủ yếu là phân loại , đặt trong giỏ cô bưng lên thuyền. Sau đó cô mới bắt đầu múc nước đun sôi lên, đúng lúc thể rót trong phích nước cô mới mua, đó thể chuẩn cơm trưa.
Thực lúc qua giờ ăn cơm, nhưng nếu tính toán ngư dân, loại chuyện sớm muộn gì cũng quen. Bắt cá ruộng, khó tìm kiếm quy luật, bận tới nỗi thể bận tới chết, khi rảnh rỗi cũng chắc là ăn cơm đúng giờ. Thực sự so , bắt cá càng khó hơn ruộng, cũng càng vất vả hơn, nghề nào kiếm tiền mà lăn lộn.
Đợi khi Hàn Viễn Dương trở về, bên Lưu Tú Hồng gần xong.
Sáng nay khi cô lên thuyền, mang theo cá viên và nửa cái bắp cải trắng, còn thuận tiện vo gạo xong, tính cả con cá Hàn Viễn Dương định ăn, cùng với đậu hũ mới mua, đồ ăn ít.
Cô vốn định nấu canh cải trắng cá viên, nhưng còn cá và đậu hũ, tạm thời đổi chủ ý, biến thành canh cá đậu hũ và cải trắng xào cá viên, đúng lúc đủ hành tỏi, nấu mùi thơm.
Hàn Viễn Dương sớm sắp xếp bàn ghế, thuyền còn lái , dù hôm nay kết thúc công việc sớm, vốn sốt ruột, bằng ăn uống no đủ lái thuyền.
Rất nhanh đồ ăn lên bàn, một món mặn một món canh một chậu cơm, đối với ba mà vô cùng phong phú.
Sống thuyền đánh cá lâu dài, đương nhiên dưỡng thành thói quen ăn cơm nhanh. mà trái tướng ăn của hai em nhà họ Hàn tệ, nhanh thì nhanh, thực sự đến mức như mấy việc tay chân xổm bên cạnh bến tàu, đồ ăn và nước bọt văng tứ tung.
Bởi vì thấy lao động tay chân ăn cơm, Lưu Tú Hồng bất chợt nhớ tới chuyện lúc chồng cô , đúng lúc khẩu vị cô nhỏ, cảm thấy ăn no bảy tám phần, nên tới chuyện .
Kết quả Hàn Viễn Dương thấy thế thiếu chút nữa sặc chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-114.html.]
“Cái gì cơ? Mẹ chồng chị Hứa Quốc Khánh đến việc tay chân? Bà nghĩ cái gì thế? Hứa Quốc Khánh , thể việc khổ cực ?”
Hàn Viễn Chinh một cái: “Nói chuyện hẳn hoi.”
“Em chuyện hẳn hoi ư? Nếu thì cho rằng vì những đó tự nhận thầu con thuyền, nhưng gọi Hứa Quốc Khánh? Kỹ thuật bắt cá của bình thường, nhưng cũng tệ đến mức đều . Nói trắng là, trong đội một đống tân thủ kém hơn , đều thể tìm kết nhóm, vì tìm thấy?”
“Vì ?” Lưu Tú Hồng nhịn hỏi một câu.
“Chính là vì lười! Chị dâu chị nghĩ mà xem, chúng biển bắt cá, chuyện lớn nhỏ thuyền cả đống, nhưng đôi khi, việc quan trọng như , kéo dài một chút cũng . nếu kỹ thuật gì, nên việc nhiều một chút ? Cậu , cho dù phân chia công việc cho , cũng một cách lề mề, phân cho , tuyệt đối chạm . Nếu chỉ riêng như còn tính, quan trọng là thích lừa gạt. Ví dụ như phiên dọn dẹp boong tàu, sẽ lấy lệ, dù ngày hôm . Lại ví dụ như phiên nấu cơm, nấu bừa gì đó, dù một ngày ăn cũng .”
“Này.” Hàn Viễn Chinh thờ ơ : “Càng càng quá đáng, nào dạy em lưng ?”
“Những lời em đều là lời thật!” Hàn Viễn Dương vô cùng ấm ức, nhưng mà trai ở bên cạnh còn uy tín, bởi câm miệng, chỉ thầm một câu cuối: “Dù để việc tay chân đáng tin, nghĩ gì thế?”
Lưu Tú Hồng phản bác .
Vân Mộng Hạ Vũ
Đợi ăn cơm trưa xong, trái Hàn Viễn Dương nhanh nhẹn cầm bát đũa rửa, như càng giống chạy trốn, sợ đánh, nhanh như chớp bỏ chạy thấy tung tích.
Hàn Viễn Chinh thực sự định thu thập , chỉ với Lưu Tú Hồng: “Cô đừng linh tinh, chú em của cô cũng hư hỏng, lẽ là từ nhỏ trai ở phía , quen sắp xếp thỏa đáng chuyện, hiện giờ lập tức còn đáng tin cậy, lẽ chính cũng mơ hồ.”