Trước đây nhiều , nhưng Lưu Tú Hồng vẫn cảm thấy Hàn Viễn Dương thổi phồng quá, hiện giờ thấy thế, cô chần chừ một lát mới : “Bác gái nấu cơm thực sự khó ăn ?”
“Em hoan nghênh chị tới nhà em khách ăn cơm, ăn xong chị sẽ , em nấu cơm thể ăn, đó quả thực là với heo c.h.ế.t !”
Lưu Tú Hồng: …
…
Nói thật, cho dù Hàn Viễn Dương thề son sắt, nhưng Lưu Tú Hồng vẫn bày tỏ nghi ngờ đối với chuyện .
Trong thời đại thiếu thốn vật tư, cho dù trong nhà nàng dâu khéo tay, nhưng đạo lý là bột đố gột nên hồ, từng nhà đều chút cơm linh tinh cho no bụng. Cái gọi là cơm linh tinh, đó là mặc kệ món chính rau dưa là thứ khác, phàm là thứ gì thể ăn đều cùng nấu chín ăn bụng, còn lấy lệ hơn canh bình thường ở vùng bọn họ.
Chuyện cũng biện pháp, mấy năm thể lấp đầy bụng tệ , nào sẽ chú ý nhiều như .
Cũng chính vì thế, nhiều nhà tay nghề nấu cơm của con gái đều bình thường, học hẳn hoi, là đủ nguyên liệu nấu ăn để bọn họ học tập nắm giữ tài nghệ nấu nướng. Đương nhiên còn một loại tình huống, đó chính là từ nhỏ việc kiếm công điểm, ngay cả bếp lò cũng nấu mấy , đương nhiên cái gì.
Cô gái giống như nhà Lưu Tú Hồng, thực đây điều kiện cũng kém, dù phía cô hai trai, mấy năm cơ bản là nửa đói nửa no. May mà khi Lưu Tú Hồng trí nhớ, thời kỳ khó khăn nhất trong nhà qua , hai chị gái của cô đều theo kiếm công điểm, cô cũng ít cùng, hơn phân nửa thời gian đều ở nhà chút thủ công nghiệp, càng nhẹ nhàng hơn khác một chút.
mà tài nghệ nấu nướng của cô luyện thành ở nhà đẻ, mà là khi lập gia đình.
Đội ngư nghiệp Đông Hải là đội ngư nghiệp giàu nhất trong vùng lân cận, nhiều con thuyền to, lượng cá vớt hàng năm cũng gấp bội đội ngư nghiệp khác, bởi mỗi phía phân thuyền đánh cá mới, đương nhiên bọn họ cũng thể lấy nhiều nhất. Dần dần hình thành một vòng tuần , càng ngày càng phát triển.
Cuộc sống ngày một hơn, đương nhiên sẽ nghĩ tới cái ăn tiên, hơn nữa bà cụ Hứa ở phương diện khác thể dễ chuyện, nhưng mỗi Lưu Tú Hồng đồ ăn ngon cho Hào Hào ăn, bà luôn ủng hộ đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-113.html.]
Dần dần, trái Lưu Tú Hồng luyện tay nghề nấu ăn, thể so với những đầu bếp chuyên môn, nhưng so với những nhà khác ở trong đội đều cao hơn một mảng lớn.
Cẩn thận nghĩ một lát về tình hình của bác gái chủ nhiệm, Lưu Tú Hồng : “E rằng tay nghề của bác gái kém, mà là tằn tiện quen , cho nên phí tâm tư đồ ăn?”
Hàn Viễn Dương lập tức hiểu, định đặt câu hỏi thì Lưu Tú Hồng : “Nếu thì mua một ít ruột, sẽ lạp xưởng giúp ? Món đơn giản, xong cắt miếng đặt lên cơm nấu chín là , đảm bảo ăn ngon.”
“Làm kịp ? Các năm mới chỉ còn mấy ngày.”
Nghe những lời sốt ruột , Lưu Tú Hồng nở nụ : “Có lẽ là kịp, cho dù kịp, cùng lắm thì ăn cơm tất niên, vẫn thể ăn.”
“ , chị dâu chị quá đúng! Anh, cho em thêm chút tiền, em mua ít ruột!”
Hàn Viễn Dương cầm tiền xong thì vội vàng rời , tốc độ nhanh, giống như phía quỷ đuổi theo .
Anh chạy, để Lưu Tú Hồng và Hàn Viễn Chinh đều hổ. Chỉ trách Hàn Viễn Dương gọi quen chị dâu, khi gọi tách thì gì, lúc gọi cạnh , thế nào cũng thấy thích hợp.
Lưu Tú Hồng hổ một lát, thực sự quá xoắn xuýt, chỉ tùy ý chỉ cách đó xa: “Ở bên bán ớt khô, mua một chút.”
Sau khi xong đợi Hàn Viễn Chinh đáp lời, cô ba chân bốn cẳng tới quầy bán ớt khô. Đợi đến gần, cô mới ngạc nhiên phát hiện, quầy nhỏ bán ít đồ, ngoại trừ ớt khô , còn nhiều gia vị khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi hỏi giá, cuối cùng Lưu Tú Hồng nỡ mua, đồ đều là thứ , nhưng từ lúc cải cách mở xong, thứ còn ít ? Quan trọng là giá, cho dù hiện giờ cô nguồn thu nhập, nhưng tiền thể tiêu linh tinh.
Mua một cân ớt khô, cô theo Hàn Viễn Chinh về thuyền đánh cá, còn Hàn Viễn Dương , cô cũng nghĩ nhiều, dù trai ruột còn lo lắng, cô lo lắng gì?