Nhìn theo chồng rời , Lưu Tú Hồng cũng nhàn rỗi, giúp thu dọn nhà bếp một lát, thấy g.i.ế.c cá nửa, thì thuận tay giúp đỡ sạch luôn. Trong lúc , nhóc Kiệt Kiệt vẫn sấp băng ghế, tràn ngập hứng thú g.i.ế.c cá, sợ hãi một chút nào.
Lưu Tú Hồng việc thường ngẩng đầu liếc mắt Kiệt Kiệt một cái, thấy bé trợn tròn mắt tò mò , thì đùa bé: “Con cái gì? Giết cá cũng thú vị ?”
“Ha ha.” Kiệt Kiệt nhiều lời, nhưng chuyện trở ngại bé biểu đạt ý của , vươn móng tay mập mạp chỉ cá trong tay Lưu Tú Hồng, bé trở tay chỉ miệng , nuốt nước bọt, dáng vẻ tham ăn.
“Con cá nhiều xương, lát nữa nấu canh cá viên cho con.” Lưu Tú Hồng thuận miệng đáp lời con gái: “Anh trai con ? Lại chơi hả?”
Lần Kiệt Kiệt mở miệng, chỉ tiếp tục dời mắt cá trong tay . Trên cơ bản, ở trong lòng Kiệt Kiệt, bộ thế giới chỉ chia hai loại, một loại thể ăn, loại khác là ăn . Rất rõ ràng, ở trong cảm nhận của bé cá là thứ thể ăn, còn sợ thấy g.i.ế.c cá , thể đứa bé lớn lên ở thôn Tiểu Ngư, từ nhỏ quen, luyện thành thói quen cũng cảm giác.
Thực bà cụ Hứa rời lâu, cùng lắm là nửa tiếng, bà mang theo vẻ mặt giận dữ trở về nhà.
Lưu Tú Hồng mơ hồ đoán là chuyện gì. Nói trắng là cô vì thích linh tinh, nhưng trong đội nhiều thích linh tinh. Bình thường thì thôi, mắt bao nhiêu xếp hàng đợi lĩnh tiền, rảnh rỗi việc gì , chắc chắn sẽ cáo trạng với bà cụ Hứa. Không nhất định là trong lòng tồn ác ý, chỉ quen buôn dưa chuyện linh tinh, nếu thì phần lớn thời gian sẽ tiêu hao uổng phí.
“Yến Tử còn trở về ?”
“Chưa thấy .” Lúc Lưu Tú Hồng xong hết việc nhà, thấy chồng trở về, cô bế Kiệt Kiệt : “Vậy ơi, con về đây. Có lẽ hai ngày sẽ biển, nếu mua thứ gì thì nhớ với con. Cũng vội, dù đến lúc đó con cũng tới để hai đứa bé chỗ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-103.html.]
“Ừm, chỉ mua hai cân thịt, bột mì trong công ty lương thực bán, nếu thấy nhiều bánh tổ, cũng mua mấy cái.” Không thấy chính chủ, cho dù bà cụ Hứa tức giận cũng chỉ thể kìm nén, nhưng nghĩ tới sắp tới tết, trong lòng bà thoải mái hơn chút, nhưng bình thường bà tiết kiệm quen, cho dù mới lấy tiền chia hoa hồng, cũng nỡ dùng nhiều.
Lưu Tú Hồng ghi nhớ xong thì ôm đứa bé rời .
Trong đội chia hoa hồng thực nhiều lắm, chủ yếu là Hứa Quốc Cường xảy chuyện đầu tháng bảy. Từ đầu xuân tới tháng bảy, còn nửa năm, cho dù mỗi chuyến ngoài đều là thu hoạch bội thu, như tính cũng quá nhiều tiền, tổng cộng là 26 tệ 8 xu.
Thực như tệ, nếu đặt mười năm , từng tháng ba đến năm tệ đủ nuôi một nhà già trẻ. Hiện giờ giá hàng cao hơn chút, nhưng vì bình thường từng tháng đều phát tiền lương, cuối năm khoản thu nhập như thực sự kém.
mà Lưu Tú Hồng ý định tiêu khoản , lúc cô tìm đồ, tìm một cái vò nước rỗng. Đó vẫn là mấy tháng , khi Hào Hào cô dọa sợ tới mức mất hồn, bà nội bé đưa bé gặp bác sĩ trong thị trấn, đó mua ít thứ, trong đó vò nước .
Bà cụ Hứa vốn đưa đồ cho cô, nhưng cô giấy đảm bảo tuyệt đối tái giá, chuyện mới khiến bà cụ Hứa yên tâm, đưa đồ chơi và đồ ăn cho cô.
Đồ ăn đều bụng Hào Hào, vò cô nỡ ném , để đấy thành lọ dự trữ, mấy đồng còn trong nhà lúc đều cô đặt trong, lúc cô nhét tiền chia hoa hồng cuối năm nữa. Đương nhiên để tiền ở ngoài, khi biển, đại đội trưởng chia cho cô năm đồng, còn hơn nửa dùng để đặt mua hàng tết là đủ.
Vừa mới cất lọ dự trữ xong, Lưu Tú Hồng thấy bên ngoài gọi cô. Ra ngoài , hóa là Hàn Viễn Dương: “Chuyện gì thế? Ngày mai biển ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ừm, xem, thì sẽ qua năm mới. Bến tàu thuyền đánh cá cũng đóng cửa, ít nhất tết nguyên tiêu mới .” Hàn Viễn Dương vốn hỏi một chút chuyện hôm , nhưng lúc là chạng vạng, gần tới giờ ăn cơm tối, ngoại trừ còn lấy tiền , những khác đều về nhà chuẩn nấu cơm. Anh cũng tiện chặn ở cửa nhà Lưu Tú Hồng hỏi hỏi , nuốt những lời hỏi xuống, suy nghĩ ngày mai biển thời gian rảnh chuyện.