Nghĩ thế nào cũng nghĩ thông, trong lòng Lưu Tú Hồng thiếu tinh thần mạo hiểm, cô chỉ ngóng trông một ít nhắc nhở như , tránh cho cô tới còn tìm cớ ngăn cản cho biển nữa. Lần một hai thì thôi, càng nhiều, chắc chắn sẽ sinh nghi.
Haizz, đây phía phát xuống thuyền mới, thiết mới, đều kỹ thuật viên mang theo bản hướng dẫn.
Nếu cuốn lịch biển cũng bản hướng dẫn thì bao nhiêu!
…
Khiến Lưu Tú Hồng ngờ tới chính là, ban ngày cô còn đang nhắc kỵ biển xuất hiện cuốn lịch là cái gì, đến buổi chiều là .
Tin tức là do rể cả cô mang về.
Nói một cách chính xác, là chiếc thuyền đánh cá rể cả cô , hơn sáu giờ tối tới bến tàu nhỏ bên cạnh bãi bùn. Lẽ lúc quá đúng lắm, bởi vì trong tình huống thông thường, thuyền đánh cá đều bấm đốt ngón tay tính thời gian cập bờ, hơn phân nửa đều cập bờ lúc mặt trời lặn. Còn tính thời gian như thế nào, Lưu Tú Hồng rõ lắm, nhưng kinh nghiệm lâu năm thuyền đánh cá đều rõ cách tính thời gian.
Cũng chính vì khi bên bến tàu truyền tới động cơ motor của thuyền đánh cá, mấy hộ gia đình cách bãi bùn tương đối gần đều nhao nhao xem tình hình.
Hơn sáu giờ tối, thực tính đặc biệt trễ, dù bây giờ mỗi nhà đều đèn. Chẳng qua mắt là trong tháng chạp, bầu trời tối đen từ sớm, hơn sáu giờ bên ngoài gần như tối sầm hết.
“Sao thế nhỉ? Thuyền đánh cá trở ? Là gặp chuyện gì ? Cho nên đường mới chậm trễ?”
“Không cẩn thận đúng là khi trở về gặp chuyện gì chậm trễ thật. hôm nay thuyền đánh cá biển ư? Sao nhớ rõ, đại đội trưởng thông báo họp tạm thời, ai biển mà?”
“Có lẽ là thuyền sớm rời trở . Đi, xem, rốt cuộc là tình huống gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-100.html.]
Khi Lưu Tú Hồng , thì mấy hàng xóm tụ tập cùng một chỗ bàn tán xôn xao, còn cầm đèn pin về phía bãi bùn.
Nhà cô đèn pin, hơn nữa trong nhà còn hai đứa bé, bởi cô chỉ ở cửa về phía bãi bùn, lưu ý chuyện.
Cùng lúc đó, thuyền đánh cá mới cập bờ còn dừng định kêu to tới giúp đỡ, những vốn tới bãi bùn vội vàng tăng tốc độ, chạy vội qua đó. Bởi vì tiếng quát tháo xa, chỉ thể kêu lên kinh hãi, cụ thể đang gì, Lưu Tú Hồng và một hàng xóm thể rõ ràng, đương nhiên còn vì khuất gió.
Huyết sắc mặt Lưu Tú Hồng mất , cô cuốn lịch, còn tới nửa đêm cho nên cuốn lịch biểu hiện nội dung vẫn y như sáng nay cô xem. Cô chắc chắn xảy chuyện, chỉ rõ rốt cuộc xảy chuyện gì, cùng với nghiêm trọng cỡ nào.
Khoảng năm sáu phút , từ bãi bùn xông tới: “Đi kéo xe đẩy tay, xe đẩy tay! Khẩn trương dùng xe đẩy tay đưa tới trạm y tế!”
Trong lúc , mấy hộ gia đình gần bãi bùn đều luống cuống, đều vội vàng giúp đỡ.
Trạm y tế ở bên công xã, nếu tắt đường thủy mà , chừng mười phút là tới nơi. Nếu xe đạp, nửa tiếng là đến. đổi thành xe đẩy tay thì khó mà , hơn nữa mắt là cảnh tối lửa tắt đèn, ngay cả đường đều thấy rõ lắm, đường sẽ tốn càng nhiều thời gian hơn.
Lưu Tú Hồng hoang mang rối loạn, rướn cổ lên đường, đột nhiên thấy một bóng quen thuộc: “Anh rể cả!”
Chu Đại Quân thấy tiếng gọi, bước chân dừng một lát, đầu đáp: “Em ba , , trong đội chúng , đừng quá lo lắng.”
“Không trong đội chúng ư?” Lưu Tú Hồng sửng sốt một lát, ngay đó đầy mồ hôi lạnh.
, cuốn lịch biển tương ứng với đội ngư nghiệp Đông Hải, thể chỉ vùng hải vực nào đó, là con đường cô qua. biển rộng hàng rào, mấy đội ngư nghiệp gần đó trái phân khu vực, nhưng phân rõ ràng, huống hồ bình thường đều phân chia dọc theo đội ngư nghiệp mỗi bên. Cho dù là Lưu Tú Hồng đều , hải vực xung quanh đội ngư nghiệp chắc chắn cá, cũng sớm bắt hết, cho nên cái gọi là phân chia khu vực căn bản ý nghĩa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói cách khác, nếu thực sự gặp chuyện may, mỗi đều khả năng.