Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 96
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:44:50
Lượt xem: 221
"Mẹ, con đun ít cháo kê cho mẹ, có một quả trứng luộc." Kha Ân Thục bưng một bát cháo nóng chào đón mẹ.
Mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt khiến cô ta suýt thì ngất đi.
Tiếp theo là đau lòng: "Mẹ, sau này mẹ muốn ăn kẹo thì cứ nói với con. Chúng ta đừng để ý đến đồ của người khác, nhất là của Kha Mỹ Linh!"
"Nói với con thì con có sao?" Bác gái hai cầm cái bát, thô lỗ húp sùm sụp, lầm bầm một câu: "Sính lễ của con đã bị lấy hết, ngay cả tam chuyển nhất hưởng cũng phải để lại, làm gì còn tiền nữa?"
"Mẹ, cho dù có hay không, chúng ta vẫn phải có chút tự tôn, như vậy mới không bị người khác coi thường, dựa vào người khác còn không bằng dựa vào chính mình, thẳng lưng mà sống." Kha Ân Thục ngồi xuống nhìn hai vợ chồng bác hai, nghiêm túc nói: "Cha, mẹ, chúng ta ở cùng một nhà với bọn họ cũng không yên đâu."
"Mẹ chỉ uống thuốc mà cũng làm phiền bọn họ. Nói không chừng bọn họ đã sớm muốn gây sự, nhưng không tìm được lý do. Chờ sau này mẹ mang thai thật, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?"
Bác hai Kha do dự hỏi: "Sao có thể? Ông bà nội con bất công, nhưng chưa từng đánh người bao giờ."
"Cha." Kha Ân Thục khẽ thở dài, cho rằng biểu hiện chiều nay của cha là thoát khỏi lòng hiếu thảo ngu ngốc.
Không ngờ trong lòng ông ta vẫn thiên vị bên kia: "Nhà đông trẻ con, bọn họ tùy tiện ném một viên bi xuống đất, mẹ giẫm phải kiểu gì chẳng trượt chân ngã mất nửa cái mạng, đến lúc đó trách ai được?"
"Đúng đúng đúng, chúng ta phải dọn ra ngoài." Bác gái hai liên tục gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-96.html.]
Bác hai Kha ngồi xổm trên mặt đất, hai tay gãi gãi đầu: "Chuyển đi, chuyển đi đâu? Hiện tại đồng áng nhàn rỗi, công việc ở thành phố cũng hết cách, một nhà bốn người chúng ta chỉ há miệng chờ ăn, bụng còn không no, dọn nhà đi đâu chứ!"
Kha Ân Thục cười nhẹ nói: "Cha mẹ, con đã nói là con sẽ giúp cha mẹ mà. Chúng ta nhất định phải dọn nhà, nhưng trước khi chuyển đi, chúng ta phải đòi lại những gì thuộc về mình."
"Cái gì?" Hai người ngơ ngác nhìn lên, bọn họ còn có cái gì chưa nhận được sao?
"Ông bà nội là người thông minh, lúc chia nhà có thể lấy hết tiền ra sao? Có khi mới chỉ đưa ra một phần ba thôi, tại sao đều là con cháu nhà họ Kha mà phòng bốn được hưởng đãi ngộ đặc biệt? Còn chúng ta lại phải vò đầu bứt tai vì món đồ tám xu?"
Cô ta cụp mí mắt xuống, sự độc ác tham lam chợt lóe lên bên trong.
Kiếp trước, sau khi Kha Mỹ Linh gả vào nhà họ Vu, trong một lần về nhà mẹ đẻ, đi vòng quanh sau núi đã nhặt được một rương vàng bạc, châu báu trong hang động. Bởi vì cô đã có chồng nên những vật này không liên quan gì đến nhà họ Kha, ít nhất phòng hai cũng không nhận được một cái nhẫn nào.
Mà Kha Mỹ Linh dựa vào bảo vật trong hộp, trợ giúp Vu Kính Nguyên từng bước thăng tiến, sau khi gió xuân thổi đến, hai vợ chồng rời xưởng để bắt đầu kinh doanh quần áo, nhanh chóng trở thành những doanh nhân có tiếng ở tỉnh lỵ. Cũng mở nhà máy, xây nhà gạch ngói hai tầng, mua xe ô tô và cưới vợ đẹp cho năm người anh trai lười biếng trong nhà.
Ai mà không ghen tị với nhà họ Kha có phúc bảo?
Nhưng mà, Kha Ân Thục biết, cái rương bảo bối kia đã bị Kha Mỹ Linh tìm thấy trước khi chia nhà, vậy đó chính là của chung!
Sau khi trọng sinh, cô ta đã lật tung phía sau núi lên mấy lần, cũng tìm được rất nhiều hang động, nhưng lại không tìm được tí bảo bối nào. Cho dù có tìm hết phòng của Kha Mỹ Linh cũng không tìm thấy.
Nhưng Kha Ân Thục tin chắc rằng kho báu nằm trong nhà chính nhà họ Kha, cho nên cũng chuẩn bị lật tung cái nhà này lên!