Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 901
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:40:34
Lượt xem: 62
Thứ Kha Mỹ Linh cần lo nghĩ quá nhiều, đếm ngón tay cũng có thể kể ra một đống. Lúc hai người nói chuyện trời đất có thể chạm tới sợi dây kia của cô, lúc có linh cảm thì phải quyết định thực hiện ngay.
Cô thu xếp lại non nửa đồ khảo sát thủ đô nửa năm gần xong, còn bận rộn với công ty của Ứng Yến một tháng, gõ bản thảo thành điện tử rồi lại in thành sách. Đây chẳng qua chỉ là bước đầu thôi.
Lúc này viện dưỡng lão đã xây xong, sau đó tuyển một nhóm nhân viên. Nhân lúc nhà đang hong nắng thì đưa các loại dụng cụ, giường đệm, các đồ dùng lớn vào trong nhà, đào tạo thói quen, thái độ phục vụ các thứ.
Nhà họ Triệu và nhà họ Địch cảm thấy cuối cùng cũng hết khổ rồi, đào tạo chung với nhau. Nhưng lúc chia đều việc thì họ là hộ công chăm sóc người khác, chủ yếu là các cụ già bị liệt nửa người.
Hộ công này phải đào tạo chuyên nghiệp lại lần nữa. Ví dụ như phải đút cơm cho cụ già đúng hạn, lau chùi lật người, hỗ trợ đại tiện tiểu tiện tình huống hằng ngày.
Họ sao thích làm chuyện này, còn không bằng công việc vừa mới bắt đầu nữa, hơi mệt hơi bẩn, dù gì cũng là cấp bậc kỳ cựu. Nhưng bây giờ có một đống hộ công, ai mà nhớ tới họ?
Nhưng họ đã ký hợp đồng rồi, phải nghe theo sắp xếp của đơn vị. Nếu không thì thì được xem là trái với hợp đồng, phải bồi thường rất nhiều tiền vi phạm hợp đồng!
Đến khi trời hơi lạnh, lò sưởi của viện dưỡng lão được mở cả ngày, lục tục chào đón mấy ông cụ nghe tên mà tới trải nghiệm cuộc sống dưỡng lão khỏe mạnh vui vẻ nhàn nhã.
Viện dưỡng lão không giống như những quốc doanh khác, vốn dĩ sân không lớn, một hai dãy nhà cũ nát, các ông các bà tụ tập trò chuyện. Quần áo mặc hằng năm đi ăn dính từng lớp từng lớp vết bẩn.
Trong nhà và hành lang lúc nào cũng có mùi ẩm mốc xen lẫn mùi hôi thối.
Hễ là có cách thì người lớn tuổi không bằng lòng được nuôi nhốt ở trong chỗ như thế.
Nhưng là viện dưỡng lão Kiện Lạc thì khác, nhìn từ bên ngoài còn tưởng là trường đại học mới. Trên trang sách mở được mạ đồng viết lít nha lít nhít lòng biết ơn đối với nhà tài trợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-901.html.]
Thực vật thì có chuyên viên làm vườn chăm sóc, có thứ tự ngay ngắn, mùa đông cũng toàn là màu xanh, còn có mấy cây mai vàng đặc biệt rất có tính nghệ thuật.
Mặt đất cũng đã được đổi mới, sợ người lớn tuổi đi đứng bất tiện nên có xử lý chống trơn. Từng chỗ uốn lượn đến các nơi còn có sự lý thú khác.
Cái ao, cầu nhỏ nước chảy, cái đình, sân đa năng, phòng chơi cờ, trong nhà có nhà thi đấu đa năng, bể bơi, phòng tắm,... đầy đủ mọi thứ, chu toàn mọi mặt.
Ký túc xá chuẩn bị cho mấy cụ già thoải mái càng được người ta thích hơn. Đừng nói là người lớn tuổi, ngay cả tiểu bối đi chung với họ cũng lộ ra vẻ mặt say mê. Ước gì mình có thể sống luôn ở đây, hưởng thụ vui vẻ thuần túy!
Không có tranh chấp bên ngoài, không cần bị gây rối vì chuyện củi gạo, dầu muối, tương giấm trà, chỉ cần sống cuộc sống phong phú, từ từ tìm hiểu giá trị của bản thân.
“Ông nội, đây là viện dưỡng lão sao?” Ông chắc chắn đây không phải phủ Vương gia trước kia chứ? Mặc dù phong cảnh không đẹp bằng phủ Vương gia, nhưng ở đây còn có một cái hồ lớn, có mấy cái đồ tập thể dục như ở quảng trường thì tốt biết mấy?”
Ông lão được một thanh niên dìu đỡ cũng liên tục đánh giá, gật đầu cười khà khà: “Chắc là đúng rồi, trước đây cháu không thấy tờ rơi quảng cáo sao?
Đây là những gì được in trên đó mà.”
Người thanh niên nhức đầu: “Cháu còn tưởng phong cảnh ở đâu cơ, chụp vài cái cho đủ ảnh hay gì đó.
Thay đổi phòng giải trí thành một ngôi chùa, cũng tốn nhiều công sức đấy chứ…”
Mọi người đều có vẻ hài lòng với viện dưỡng lão, bất kể môi trường, cơ sở vật chất hay dịch vụ, đều là viện dưỡng lão tốt nhất cả nước.
“Quả nhiên ông Kha đúng là danh bất hư truyền, chọn đúng lắm!” Người lên tiếng là một cặp vợ chồng già đang nắm tay nhau, cười nhìn xung quanh nơi họ sẽ sống sau này, nơi thực sự phù hợp với sở thích của họ.