Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 897
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:38:55
Lượt xem: 46
Nền tảng y học của họ cũng khác nhau.
Có người là con nhà nòi, có người tự học vì yêu thích, có người đang đi học, có người đang học việc trong bệnh viện, có người thậm chí chỉ giỏi mỗi sinh học.
Sở thích đông y và tây y cũng khác nhau.
Sau phần giới thiệu, mọi người đều chờ cô phát biểu.
Kha Mỹ Linh đặt bút trong tay xuống, cười khẽ nói: "Bây giờ đến lượt tôi. Tôi tên là Kha Mỹ Linh, có lẽ nhiều người trong số các bạn đã nghe đến tên tôi.
Hiện tại, với tư cách là người thu nhận học trò, tôi xin chính thức giới thiệu bản thân với các bạn."
Lời nói của cô khiến mọi người ồ lên. Chính vì phần lớn người dân ở thủ đô đều biết đến tên cô, nên họ mới nghĩ cô đang giúp người khác tổ chức cuộc họp, nhưng không ngờ cô là người tuyển chọn.
Nếu họ nhớ không lầm thì Kha Mỹ Linh học về ngoại ngữ!
Kha Mỹ Linh nhìn phản ứng của mọi người, tiếp tục bình thản nói: "Tôi nhờ người tìm học trò ở thủ đô và vài thành phố lớn ở lân cận. Yêu cầu tôi đưa ra rất cao, trải qua nhiều lần kiểm tra và sàng lọc, thì chỉ còn lại một trăm người.
Tôi đã chọn ra các bạn từ trong một trăm người đó. Nếu các bạn đã đến đây, lẽ nào lại không muốn nghe thử tại sao tôi tuyển học trò, tôi có khả năng gì để trở thành thầy của các bạn?"
Một số người cảm thấy mình bị lừa nên đã muốn đứng dậy, nhưng nghe thấy câu này lại nhướng mày. Cũng đúng, mình đến thì cũng đến rồi, sợ gì mà không nghe cô khoác lác vài câu.
Dù sao họ cũng không nể mặt những người không có năng lực thực sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-897.html.]
Kha Mỹ Linh nhếch miệng, lấy từ trong túi ra một lọ ngọc to bằng ngón tay út. Mỗi người được phát một lọ: "Đây là thần dược hồi xuân do chính tay tôi luyện chế. Sau khi bị thương, nó có thể thúc đẩy sự trao đổi chất trong thời gian cực ngắn, giúp trẻ hóa, loại bỏ các di chứng khác nhau, thậm chí làm thuyên giảm và loại bỏ các căn bệnh kinh niên.
Một viên thuốc sử dụng rất nhiều dược liệu quý. Nói nó là thuốc hồi sinh trong phim truyền hình cũng không có gì quá đáng.
Tôi có nói thế nào cũng không bằng các bạn thử tác dụng của thuốc hồi xuân."
Vẻ mặt của những người trong phòng đều trở nên nghiêm túc. Có người nóng lòng muốn mở chiếc lọ ra, vừa ngửi thấy mùi thơm nồng nàn nhưng dễ chịu của nó, toàn thân họ đã chìm đắm trong sự sảng khoái trước đây chưa từng có.
"Cô Tiểu Kha." Một thanh niên ôm chặt chiếc lọ, liếc nhìn những người có mặt, không nhịn được nhắc nhở: "Đây là một loại thuốc cực kỳ trân quý, cô cứ lấy ra như vậy, không sợ… không sợ chúng tôi nói năng lực của cô ra ngoài sao?"
Những người còn lại cũng khó hiểu nhìn cô.
Cho dù có người không hiểu được công dụng tốt đẹp của viên thuốc trong lọ ngọc này, nhưng mắt của họ không mù, họ có thể thấy rõ sự kinh ngạc và kích động trong mắt người khác.
Điều mà mọi người khó hiểu chính là nếu Kha Mỹ Linh có năng lực như vậy, lẽ ra cô nên bắt chước thái độ xa cách của các ông chủ lớn, chờ đợi người khác đến bái sư học nghệ, thay vì hạ thấp bản thân để tìm kiếm người học trò, sau đó lấy đồ tốt ra chứng minh bản thân.
Mọi thứ đều đi theo thứ tự ngược lại. Hơn nữa cô cũng quá to gan, nếu trong số họ có người xấu xa, muốn thăng quan tiến chức, liệu cô còn có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp như trước?
Kha Mỹ cười nhìn bọn họ: "Đây cũng là điều thứ hai tôi muốn nói.
Thứ tôi muốn truyền thụ cho mọi người quá nhiều, không chỉ có y học mà còn có cả huyền học.” Nói xong Kha Mỹ Linh nhìn mọi người một vòng, ngừng lại tại một người thanh niên: “Đồng chí Vạn Thạc Sơn, trước mắt hôn sự của cậu có tiến triển rồi.”
Người thanh niên được chỉ đích danh hơi sửng sốt, dạo này gia đình vội vàng tìm đối tượng kết hôn cho mình nhưng không thành công, cậu ta phải gật đầu đồng ý mới được. Lúc nãy vừa ra ngoài thì cậu ta bị mẹ nhét hai tấm vé xem phim, dặn đi dặn lại mấy giờ chiều phải đi xem phim với người ta.