Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 879
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:33:23
Lượt xem: 44
Ông cụ ở cửa nhìn họ: “Mọi người là ai? Sao tôi không nhớ có đồng hương thế này? Ra ngoài thì phải gọi là đồng chí!”
Bọn họ vội vàng cười gọi đồng chí rồi lại hỏi lại một lần.
“Đúng thế, đây là viện dưỡng lão Khang Lạc, mấy người là?”
Nhà họ Địch kể chuyện mình đã ký hợp đồng ra.
“Chưa từng nghe nói, lãnh đạo chúng tôi tuyển người xong vừa mới rời đi, sau lại có thể ký hợp đồng nhân viên? Mà nếu có cũng phải ưu tiên chúng tôi trước chứ.” Ông cụ ngoài cửa lạnh lùng nói.
“Sao có thể, đồng chí nhìn tờ giấy này đi, bên trên có viết địa chỉ với tên đơn vị của các người. Một chàng trai lái xe mô tô cố ý đến tìm chúng tôi, sau này cha tôi cũng ở đây. Chắc là ông ấy tìm người sắp xếp công việc cho chúng tôi đấy.” Người nhà họ Địch hơi sốt ruột, không nhịn được nói ra.
Ông cụ nhíu mày, không hài lòng xua tay: “Không có thì là không có, ngày nào tôi cũng canh chỗ này, còn có thể không biết sao? Lãnh đạo cũng không ở đây, đợi lúc họ đến đây thì mấy người lại tới đi.”
Người nhà họ Địch lạnh lòng, ký hợp đồng rồi, sao có thể không có chuyện này?
Nếu như không phải thật vậy có phải họ bị lừa rồi không, ký phải hợp đồng giả à?
Nếu là lừa tiền, làm chuyện xấu mà lừa đến họ, họ có khổ cũng không thể nói rõ ràng, suy cho cùng người trong thôn đều biết họ đến thành phố...
“Vậy chúng tôi ở đây đợi lãnh đạo mọi người!” Bọn họ không cam lòng đến một chuyến nên ngồi cạnh vách tường râm mát của phòng trực.
Ông cụ kêu đổi mấy lần nhưng người ta không thèm để ý đến ông cụ.
Ông ấy nghĩ rồi lấy điện thoại ra, len lén nhìn số điện thoại, gọi cho Kha Mỹ Linh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-879.html.]
Ông cụ kể cho cô nghe tin tức vừa hỏi được: “Cô Tiểu Kha, có phải họ là đồ lừa đảo không? Nếu như cô không biết họ, tôi trực tiếp gọi các đồng chí trong cục cảnh sát tới nhé?”
Kha Mỹ Linh vỗ trán, áy náy nói: “Xin lỗi mọi người, tôi quên mất chuyện này. Đúng là có chuyện đó, phiền mọi người sắp xếp chút nhé.
Qua hai ngày nữa phải tiến hành thi cử, mọi người để họ giúp quét dọn sân bãi đi. Còn một tuần nữa là đến đợt tuyển dụng thứ hai, cứ để người nhà họ Địch làm chút việc trước đã.
Cứ tính tiền công theo ngày, ông đừng để tôi lỗ vốn đấy nhé.”
Ông cụ vỗ n.g.ự.c nói: “Lão Trương tôi làm việc, cô cứ yên tâm đi, chắc chắn sẽ để cô tiêu một đồng tiền, giành về hai phần hài lòng.”
Sau khi cúp điện thoại, ông cụ gọi mấy người kia: “Tôi đã gọi điện thoại xác nhận rồi, quả đúng là có chuyện này, mọi người vào đi. Tôi dẫn mọi người đi làm việc.”
Người nhà họ Địch lập tức lấy lại tinh thần, nhao nhao mang đồ vào nhà máy.
Sau khi khóa kỹ cổng lại, ông cụ dẫn họ vào bên trong: “Đơn vị của chúng ta lớn, mấy người là nhóm đầu tiên được tuyển vào, vì thế phải coi chính mình là chủ nhân, làm việc không thể lười biếng, nếu không sẽ chỉ lãng phí tài nguyên của tổ chức.
Đơn vị của chúng ta vừa được quy hoạch làm viện dưỡng lão, lâu rồi không được quét dọn, phiền mọi người thu dọn lại, ngày mốt còn có cuộc thi tuyển người.
Đương nhiên trong lúc đó chắc chắn lãnh đạo sẽ thường xuyên thị sát, mọi người làm tốt, các lãnh đạo sẽ nhìn thấy, đợi khi viện dưỡng lão mở cửa, chẳng lẽ còn không có chỗ tốt của mấy người sao?”
Mặc dù ông cụ bảo vệ này vẫn luôn canh cổng nhưng ông cũng là người canh cổng có học vấn.
Bình thường các đơn vị lớn nhỏ trong đơn vị đi làm đều phải chào hỏi ông ấy, nói chuyện vài câu, trong lúc vô hình, ông ấy cũng học được chút giọng điệu người làm quan, ít nhất có thể hù dọa được người nhà họ Địch từ nông thôn tới.
Người nhà họ Địch nhao nhao gật đầu, vẻ mặt kích động, nhóm nhân viên đầu tiên có ý nghĩa đặc biệt, nhất định họ phải ra sức thể hiện.
Ông cụ đưa họ đến ký túc cho nhân viên bình thường, mở hai gian, đều là giường chung, nam một gian, nữ một gian.