Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 874
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:31:47
Lượt xem: 66
Bên này thì ông cụ Triệu chạy tới viện dưỡng lão, mà tất cả con cháu của nhà họ Triệu cũng đến thủ đô hết.
“Khụ, nhân lúc tối mọi người đều ở đây, tôi nói nói tới công việc mấy đứa quan tâm nhất.” Ăn cơm, ông cụ bỏ đũa ra, đợi bảo mẫu dọn dẹp xong thì gọi tất cả mọi người lại.
Tất cả đều giật mình, rối rít tìm chỗ ngồi, nghiêng tai lắng nghe lời của ông cụ nói.
“Mấy đứa cũng biết gần đây tôi bận bịu chuyện viện dưỡng lão. Viện dưỡng lão mới bắt đầu chuẩn bị, nghe Linh Bảo Nhi nói là một tuyển một nhóm nhân viên. Có điều nhóm nhân viên đầu tiên chưa chắc khỏe, công việc phức tạp và rất nặng nề.
Hễ có chút đầu óc là biết, công nhân viên kỳ cựu rất được ưa chuộng trong một đơn vị. Chắc chắn lúc phân chức vụ sẽ cân nhắc ưu tiên hơn.
Tôi không muốn để các người vào nhờ quan hệ, nhưng công việc tốt cũng không rơi lên người bình thường.
Một đám ai ai cũng nói luôn mồm, làm như mèo mửa rất khó để tìm thấy công việc thích hợp, cho nên tôi mặt dày đòi Kha Mỹ Linh vài danh ngạch, để xem xem ý của mấy đứa thế nào.” Ông cụ Triệu uống trà rồi nhìn họ.
Mọi người sửng sốt, viện dưỡng lão là cái quỷ gì?
Bọn họ tưởng ông cụ lăn qua lăn lại, cái tổ chức này thì có thể kiếm được bao nhiêu?
Bọn họ cả ngày phải đối mặt với một mình ông cụ còn chưa đủ sao, sao còn phải đối mặt với một đám nữa, haha, tha cho họ đi.
Ông cụ Triệu thản nhiên nói: “Ha, quả nhiên bọn bay toàn là đồ không có đầu óc, không, nên nói là trong đầu bọn bay toàn là cỏ.”
Bị ông cụ mắng là không có đầu óc, trán mọi người giật giật, vẫn theo thói quen nhịn xuống.
Ba ba Triệu không nhịn được thì thầm: “Cha, viện dưỡng lão hầu hạ người sống, bọn con, bọn con không có kinh nghiệm, hay không đi nữa nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-874.html.]
Bọn họ đều là người thành phố, dù là lúc đi học hay trước kia đi làm đều sẽ có hoạt động đến cô nhi viện và viện dưỡng lão.
Đều có một tòa nhà, một cái sân, trong nhà toàn là người, nhân viên công tác hận không thể mọc tám tay, hoàn toàn không có ranh giới rõ ràng giữa nhân viên văn phòng và lao động phổ thông.
Đám đàn ông ngại không mở miệng nhưng đám phụ nữ ỷ vào da mặt dày, nhao nhao nói: “Phải đấy cha, viện dưỡng lão toàn các ông bà cụ, bọn con mà hầu hạ không tốt là người nhà tìm đến, phiền phức lắm.”
“Ông nội, viện dưỡng lão có tổng cộng có mấy vị trí, không phải bọn cháu chiếm hết đấy chứ?”
“Ông nội, làm việc trong viện dưỡng lão, trách nhiệm lớn, bọn cháu trẻ tuổi không biết nặng nhẹ, sợ làm ông mất mặt...”
Ông cụ Triệu cười lạnh: “Trước đây bám lấy tôi tìm công việc, nói cái gì mà không câu nệ, bây giờ lại bắt đầu kén cá chọn canh? Mấy đứa thì biết cái gì, chỉ có công việc chọn mấy đứa thôi!
Nếu mà mấy đứa có tí đầu óc thì đã suy nghĩ rõ ràng rồi, lần này không giống thế.
Đồng chí Kha Mỹ Linh là ai, cô ấy là giảng viên đại học thủ đô, còn làm người dẫn chương trình trên đài phát thanh, đài truyền hình, là người đầu tiên mở trường đại học dành cho người cao tuổi trên nước ta, đó có thể là viện dưỡng lão bình thường sao?”
Nghe ông cụ nói thế, cuối cùng mọi người cũng động não, đúng thế, cái tên Kha Mỹ Linh rất vang, từ ngày đầu tiên họ đến thủ đô đã nghe thấy ba, bốn lần.
Thậm chí bọn họ còn muốn vào làm trong trường đại học dành cho người lớn tuổi nữa.
“Ha, viện dưỡng lão còn có thể được cô ta cho nở hoa sao?” Bà ba Triệu thực sự không nghĩ nổi viện dưỡng lão có thể trở thành thế nào, bà ta nhịn không được hỏi.
Ông cụ hừ một tiếng: “Còn không phải sao, viện dưỡng lão của con bé có một phần truyền thống, thu nhận một vài người lớn tuổi không ai chăm sóc, một phần mang tính chất thu phí, cung cấp chất lượng phục vụ cũng khác nhau, chú trọng vào sự thoải mái như ở nhà.
Mấy đứa còn nhớ nhà máy dệt làm trò ở vùng ngoại ô không?”