Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 849
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:23:36
Lượt xem: 51
Kha Mỹ Linh hơi nâng cằm, "Điều này ông cũng không biết, thật ra ở phương diện y thuật, cháu có thể được gọi là danh thủ quốc gia. Chỉ là cháu khiêm tốn thôi."
Ông cụ nghĩ tới loại rượu thuốc có tác dụng trị liệu không tồi kia, người không biết y thuật làm sao có thể chế ra được thuốc phù hợp? “Cháu sẽ chia cho ông bao nhiêu hoa hồng?”
“Mười phần trăm.” Kha Mỹ Linh nói không chút do dự.
"Có phải hơi ít rồi không? Cháu biết đấy..." Ông cụ Triệu vuốt ve bộ râu không tồn tại, chậm như rùa nói.
Kha Mỹ Linh cười, trực tiếp ngắt lời ông cụ: “Ông nội, ông đừng trêu chọc cháu nữa.
Ông phải tin tưởng cháu, hoa hồng mười phần trăm chắc chắn là một con số rất khả quan.”
Ông cụ Triệu biết, với khả năng của Kha Mỹ Linh, hoàn toàn không cần ông cụ trợ giúp cũng có thể lôi kéo một nhóm người cao tuổi quyền lực đến viện dưỡng lão, khi đó nào có chỗ cho ông cụ?
“Tại sao lại là ông?” Trên mặt ông cụ lộ ra vẻ tò mò, nhưng thật ra không có tư thế dọa người như vừa rồi.
Kha Mỹ Linh lắc đầu cười nói: "Cháu cũng không biết, có lẽ ông khác với những người khác. Rất ít người dám làm đến mức độ này chỉ vì ông nội Địch.
Ông là một người thực sự đáng ngưỡng mộ. Cháu hy vọng ông có thể được thỏa mãn mong muốn."
Ông cụ trở nên không được tự nhiên: “Được, ông giúp cháu là được. Về phần tiền, ông già như ông có thể tiêu bao nhiêu? Tổ chức đã phát cho ông tiền lương hưu không ít, không chỉ đủ để ông chi tiêu, còn có thể tiết kiệm một chút."
Kha Mỹ Linh nghiêng đầu, chỉ vào mọi thứ trong phòng, ở nhà ông cụ mặc một chiếc áo sơ mi cho người già có miếng vá, đi tất hở ngón chân, chiếc kính lão chỉ còn một chân gọng...
“Ông nói đủ chi tiêu là như thế này sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-849.html.]
"Ông đã già rồi, không chú ý mấy chuyện này, cuộc sống khó khăn cũng đã chịu đựng được, sao lại quan tâm đến mấy thứ này?" Ông cụ mỉm cười không chút miễn cưỡng.
“Nhưng cháu không muốn nha.” Kha Mỹ Linh cũng không biết tại sao cô lại có lòng muốn lo chuyện bao đồng: "Ông đã cống hiến rất nhiều cho nước nhà, không phải đã đến lúc ông nên thư giãn và tận hưởng cuộc sống sao?
Thời trẻ ông sống trong nhung lụa, không có lý do gì về già lại phải sống trong cảnh nghèo khó.
Mặc kệ ông có sử dụng số tiền này hay không, cứ giữ bên mình trước. Nếu ông không dùng đến thì hãy quyên góp hoặc sử dụng vào những việc có ý nghĩa.
Ngày nay, kinh tế xã hội phát triển rất nhanh, tuy tiền không phải là tất cả nhưng nó có thể mang lại rất nhiều tiện ích.”
Ông cụ Triệu đột nhiên cười rộ lên: "Được rồi, cháu nói xem ông lão này cần làm gì đi. Để có được phần hoa hồng này, ông phải hợp tác thật tốt."
Kha Mỹ Linh cười đến mi mắt cong cong, nói: “Đợi lát nữa cháu sẽ chuẩn bị một viện dưỡng lão, nhưng đồng thời cũng sẽ chuẩn bị một ít nguyên đan bồi dưỡng cơ thể có tính chất ôn hòa. Ông có thể nếm thử, xem hiệu quả thế nào, nếu tốt thì ông có thể giới thiệu với người khác.
Ông hãy giúp cháu quảng bá tên tuổi của viện dưỡng lão. Đến khi viện dưỡng lão được xây dựng xong, những người khác cũng có thể đến đây vì danh tiếng của nó."
Ông cụ gật đầu, trả lời không chút do dự.
"Ông nói cho cháu biết, lão già như ông học bài đánh giặc còn được, nhưng lại không giỏi ăn nói, cháu cũng đừng kỳ vọng quá cao."
Kha Mỹ Linh xua tay, mỉm cười: "Ông cố gắng hết sức là được. Cháu không có ý định đặt mọi việc quảng cáo lên vai ông. Dịch vụ xuất sắc nổi trội mới là nền tảng để mở cửa hàng và kiếm tiền."
Hai người nói chuyện một lúc, Kha Mỹ Linh nhận lại kế hoạch rồi bước ra ngoài.
Triệu Phương Hoa vẫn chưa rời đi, cô ta ngồi trên ghế sofa, nghe thấy giọng nói liền cười đứng dậy: "Ông nội, chị gái này là ai? Trước kia cháu chưa từng gặp qua cô ấy.
Xin chào, tôi tên Triệu Phương Hoa, chắc là chúng ta gần tuổi nhau…”