Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 848
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:23:19
Lượt xem: 61
Ông cụ Triệu ngạc nhiên: "Mời ông tham gia? Ông cũng có thể chia tiền sao?
Theo kế hoạch của cháu, mặc dù viện dưỡng lão được chia thành phúc lợi công cộng và lợi nhuận, nhưng cháu hẳn là có thể kiếm được rất nhiều tiền. Cháu chắc chắn muốn chia một phần bánh sao?
Ông có thể giúp gì cho cháu? Sao có thể đẩy lợi ích của mình đi được?"
Kha Mỹ Linh cười nói: "Ông không phải là đại thụ sao? Có đại thụ che chở, cháu có thể tận hưởng bóng mát nha!"
Ông cụ Triệu thu lại ý cười, nhàn nhạt nói: "Con nhóc này, ông thậm chí còn không thể che chở gia đình mình, cháu cảm thấy ông có thể sử dụng nhân mạch cuối cùng của mình cho cháu sao?"
Ông cụ khác với những người nông dân hay công nhân đã có những đóng góp to lớn để đi đến bước này. Xuất phát điểm của ông cụ cao, tuy rằng nhà họ Triệu không thể so sánh với nhà họ Tần, nhưng cũng từng là một trong những gia tộc nổi tiếng nhất trong thành phố.
Tình hình bên trong nhà họ Triệu vững chắc, không chỉ về phương diện tiền tài nhân mạch, mỗi gia chủ đều có quyền kiểm soát rất chính xác trong việc đánh giá và phán đoán rủi ro.
Chỉ tiếc thời đại hỗn loạn, người nhà họ Triệu chết, trốn thoát rồi phân tán, những người sống sót cũng quyên tặng phần lớn gia sản ra ngoài.
Cây to đón gió, ông cụ rất am hiểu đạo lý này, nên ông ấy luôn cúi mình khiêm tốn làm việc.
Có thể nói, nhà họ Triệu đã kết thúc ở thế hệ ông cụ, những người thừa kế còn lại không đứng đắn thì tầm thường bị vợ điều khiển, không có một ai có thể chống đỡ được.
Ông cụ sống đến tuổi này, đã lui khỏi chức vụ quan trọng của mình.
Hạ Hoa xưa có câu nói, người rời đi trà sẽ nguội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-848.html.]
Ông ấy không còn ở vị trí đó nữa, mặc dù trước đây ông đã giúp đỡ rất nhiều người, cũng cất nhắc rất nhiều người, nhưng thời gian trôi qua, lòng biết ơn ban đầu cũng trở nên mỏng manh.
Ông cụ Triệu không phải là thánh nhân. Ông cụ không thích gia đình mình, nhưng dù sao họ cũng là m.á.u mủ nên cũng không thể mặc kệ.
Ông ấy có thể sử dụng các mối quan hệ của mình để giúp người trong gia đình tìm được một công việc ưng ý, nhưng sau đó thì sao?
Nhóm người trong gia tộc này, căn bản không ai có tài năng gì cả, người ta nói không có bản lĩnh thì đừng đi làm chuyện không làm được.
Nếu nâng bọn họ lên quá cao, cuối cùng rơi cũng tàn nhẫn, chi bằng ngay từ đầu liền không cho bọn họ hy vọng cao như vậy.
Hơn nữa, nhân mạch trong tay ông cụ không thể xử lý được nhiều việc lớn, có thể phòng ngộ nhỡ, dùng một cái sẽ ít đi một cái. Ai biết được liệu sau này mấy đứa khiến người ta lo lắng kia có làm điều gì quá đáng hay không.
Kha Mỹ Linh không hề tỏ ra sợ hãi, thoải mái nói: “Ông nội Triệu, ông suy nghĩ quá nhiều rồi. Đây là sự kết hợp giữa phúc lợi công cộng và kinh doanh tư nhân, cũng không liên quan đến các mặt quá sâu, có thể cần nhiều nhân mạch lợi hai gì?
Coi ông là đại thụ, chỉ là lấy danh nghĩa của ông mà thôi, đến lúc đó ông chỉ cần dẫn một nhóm bạn già đến tham quan khảo sát, cháu tin tưởng sau khi trải qua dịch vụ của viện dưỡng lão của chúng cháu, bọn họ nhất định sẽ vui vẻ chi tiền.
Mấy ông cụ này có thể đảm nhận công việc hồi phục sức khỏe và thư giãn ngắn hạn hoặc dài hạn, như vậy bọn họ đã vô hình sắm cùng một vai diễn với ông, đóng vai trò như ô dù bảo vệ cho viện dưỡng lão chúng cháu.
Tuy nhiên, mọi thứ đều theo nguyên tắc, ai đến trước được phục vụ trước, vì vậy ô dù như ông có thể được chia hoa hồng. Mà bọn họ chỉ có thể tận hưởng dịch vụ chất lượng cao như ông thôi.”
Ông cụ sửng sốt, "Hồi phục sức khỏe và thư giãn? Dịch vụ của các cháu có thể theo kịp Bệnh viện số một ở Thủ đô không?
Mấy ông già như ông hàng năm có thể hưởng thụ khám sức khỏe miễn phí, chẳng phải đáng tin cậy hơn so với cháu sao?"