Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 845
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:22:11
Lượt xem: 64
Anh ta không hề nghi ngờ rằng con mụ này có thể nhân lúc anh ta gặp nguy mà cắt đứt gân chân mình.
Anh ta không muốn trở thành người như cha, quãng đời còn lại phải nằm trên giường, đại tiểu tiện không thể khống chế.
“Vợ, anh thực sự biết sai rồi, em tha thứ cho anh đi.” Anh ta cầu xin nói: “Em nghĩ mà xem, chân anh lúc tốt, lúc không tốt, còn không phải đều cần dựa dẫm vào em sao.
Trước đây đầu óc anh có vấn đề, bây giờ anh nghĩ rõ ràng rồi, em tha thứ cho anh lần này đi. Chúng ta làm vợ chồng mấy chục năm rồi, lẽ nào em không cho anh được thêm một cơ hội sao?”
Vợ anh ta cười lạnh: “Cái này gọi là gì, là lên voi xuống chó đó, trước đây tôi phải nghĩ không thông thế nào mới hầu hạ anh cho đến khi anh đứng được dậy, sau đó để anh thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi.
Là bởi vì chúng ta làm vợ chồng mấy chục năm nay, bây giờ chúng ta xé rách mặt nhau rồi, làm gì còn tí tình nghĩa nào đáng nói nữa, chúng ta hận không thể để đối phương vào chỗ c.h.ế.t nữa kìa.
Anh cảm thấy tôi sẽ ngu ngốc thêm một lần nữa sao, để anh đứng dậy rồi hành hung tôi? Tôi giống người không có đầu óc thế à?”
Anh cả Địch tức lắm, anh ta nghiến răng hỏi: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là vợ chồng, nếu cô không muốn, chúng ta ly hôn đi...”
Chưa đợi anh ta nói xong, vợ anh ta đã cười nhạo nói: “Sau đó thì sao, giống như thằng ba, thằng tư, đợi chân mấy người khỏi rồi, mấy người sẽ lại túm về rồi đánh sao?
Nhà mẹ tôi toàn người già, phụ nữ yếu ớt, không chịu được các anh dằn vặt đâu, nếu bị các anh bắt về rồi đánh lần nữa, chi bằng bây giờ để anh tàn phế thật luôn, đoạn tuyệt hậu hoạn sau này.”
“Đồ độc ác, đồ độc ác!” Anh cả Địch nghiến răng nghiến lợi gào rú lên.
Sau đó anh ta thét: “Mẹ ơi, mẹ còn lo cho con trai của mẹ nữa không? Con trai mẹ sắp bị con đàn bà độc ác này làm cho tàn phế thật rồi này. Nếu mẹ còn muốn có người dưỡng lão cho mẹ thì mau đi gọi trưởng thôn tới đi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-845.html.]
Vợ anh cả Địch đẩy cửa ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà cụ đang hé cửa ra.
“Bà không có con trai thì còn cháu trai, chắt trai, cứ nuôi lớn rồi vẫn có thể lo liệu cho bà lúc về già. Thế nên tốt nhất là bà đứng nhúng tay vào chuyện vợ chồng chúng tôi, nếu không, ha, bà già thế rồi, bị ngã một cái hay bị trúng gió cũng không có gì lạ đâu.”
Bà cụ bị lời nói ác độc kia dọa cho run rẩy, chưa đợi bà ta lấy dũng khí cãi lại, cửa những phòng khác đều được mở hết ra.
Đám con dâu nhà họ Địch trước nay chưa từng đoàn kết đến vậy, bây giờ trên mặt bọ mang theo sự sảng khoái khi uất ức bấy lâu được xả ra nhưng sự oán giận, hận thù thì còn đó chưa tan biến.
“Phải đấy mẹ chồng ạ, nếu như bọn họ không tàn phế thì những người vợ như bọn tôi không có đường sống đâu.” Người nói chuyện là vợ anh ba Địch. Cô ta là người đầu tiên không chịu được, đòi rời khỏi nhà họ Địch, sau đó lại bị anh ba Địch túm tóc kéo về nhà.
Mấy ngày này cô ta sống chẳng bằng heo chó, cảm giác như mình là người vợ được mua về, không nhận được chút tôn trọng nào. May mà ông trời có mắt, để cô ta có cơ hội trở mình.
Lần này cô ta không để anh ta tàn phế, sau này cô ta sẽ hối hận đến mức thắt cổ trên dây thừng mà chết.
Những cô vợ khác của nhà họ Địch cũng mỗi người một câu tỏ rõ thái độ.
Đám đàn ông trong phòng hoàn toàn tuyệt vọng. Một người phụ nữ nói không chừng không có gan làm, cũng không giấu được nhưng một đám phụ nữ điên đều nói như thế, vậy bọn họ không thoát khỏi cảnh bị cắt gân chân rồi.
Bọn họ hiểu rõ mẹ mình là người ích kỷ, vụ lợi thế nào.
Bà cụ không dám nói gì, thực sự khóa cửa lại.
Vợ anh cả Địch không nhịn được cười lạnh: “Nhà họ Địch mấy người đúng là đồ hèn hạ, chỉ biết ngang ngược trong nhà, trút giận lên cha với vợ mình. Yên tâm đi, đợi khi mấy người tàn phế rồi, bọn tôi cũng không rời đi đâu.”