Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 837
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:19:31
Lượt xem: 66
Phục vụ kể cả là trang thiết bị hay là nguồn nhân lực, chỉ cần có đủ tiền, các phương diện đều được sắp xếp tốt và có thể được đảm bảo.
Bây giờ vấn đề là làm thế nào để có thể kết hợp viện dưỡng lão công ích và viện dưỡng lão thu phí lại với nhau một cách có hiệu quả, tạo nên một chuỗi sinh thái?
Ai mà không muốn kiếm nhiều tiền, mặc dù Kha Mỹ Linh không thiếu tiền nhưng cô không muốn mình phí công phí sức làm một trận, cuối cùng lại phải bù tiền vào.
Cô không phải thánh mẫu vung tiền không biết xót, cô chỉ là một tục nhân bình thường mà thôi.
Đối với cô mà nói, thành công trong sự nghiệp là tiêu chuẩn cân đo trực tiếp nhất, khiến người già với người nhà họ hài lòng, nhân viên hài lòng, còn cô thì kiếm được tiền.
Kha Mỹ Linh suy nghĩ rất lâu, cô đã có ý tưởng sơ bộ rồi, nếu như chia viện dưỡng lão cho những người khác nữa thì sao?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực thi, không nhịn được in ra hơn một nghìn phiếu câu hỏi điều tra, ở mỗi một xã khu, đơn vị, nơi có nhiều người qua lại nhất, để điều tra người già và những người trung niên cần phải chăm sóc người già.
Vì để mọi người nghiêm túc và điền đơn có trách nhiệm, cô còn cố ý chuẩn bị một món quà nhỏ tinh xảo.
Mọi người đều rất thực tế, lấy được móc chìa khóa, quạt, đồ chơi,... mọi người đều phối hợp, điều phiếu câu hỏi theo điều kiện cũng như nhu cầu của mình.
Đợi sau khi Kha Mỹ Linh sắp xếp xong, cô biến câu hỏi trong phiếu thành từng số liệu đáng tin cậy, viết một phần kế hoạch để chồng mình xem trước.
Ứng Yến cầm bản kế hoạch đọc cẩn thận, nhìn cô gái nhỏ ngập tràn trông mong, anh cảm thấy mấy năm nay cô trưởng thành hơn không ít. Không còn là cô chiêu tính tình nóng nảy, dựa dẫm vào người hầu mà cô đã có ước mơ cũng như mục tiêu của mình.
Nhìn xem, anh đã bao giờ nhìn thấy cô viết ra một phương án mà tốn nhiều công sức thế này đâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-837.html.]
Đằng sau mỗi một số liệu đơn giản đều là kết quả điều tra mấy ngày hôm nay của cô.
Xem ra chuyện của ông cụ Địch đã kích thích cô rất nhiều, khiến cô buộc phải thành lập viện dưỡng lão.
Ứng Yến đương nhiên sẽ nghiêm túc hết mình để đọc, thỉnh thoảng lại hỏi cô vài câu, giúp cô xem thử xem có thể thi hành hay không.
“Không tệ, không tệ.” Đọc xong, anh liên tục gật đầu, không có ý chê bai nào, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Mặc dù vất vả chút nhưng nếu như em có thể thực hiện theo như phương án này, vậy viện dưỡng lão mà chúng ta lập ra chắc chắn có thể chiếm được vị trí đứng đầu.”
Anh giơ ngón tay cái lên, cười nói: “Vợ à, có gì cần anh giúp đỡ không?”
Kha Mỹ Linh vui vẻ lấy phương án về: “Chẳng có gì cả, anh xem qua rồi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Sau đó em tự mình lo liệu là được rồi, anh bận chuyện của anh đi, nếu như có gì cần, em sẽ tìm đám Phương Tấn Nguyên, nếu như bọn họ không giải quyết được nữa, em mới lại tìm đến anh.
Đúng rồi, em phải kéo theo cả ông Triệu nữa. Ông ấy quen biết nhiều, tin rằng ông ấy còn mong chờ vào viện dưỡng lão này hơn cả em để còn sắp xếp cho những người già giống như ông cụ Địch.”
“Được.” Ứng Yến gật đầu, không dặn dò thêm một câu.
Quan hệ của họ gắn bó thân thiết, lại thêm tình cảm kéo dài hai kiếp, lúc cần, chắc chắn sẽ không khách sáo. Nếu vợ đã nói không cần vậy anh cũng không lo nhiều nữa, để mặc cô tự lăn lộn vậy.
Kế hoạch của Kha Mỹ Linh đã vô cùng chi tiết, cũng đã một tháng kể từ khi hai người họ trừng phạt mấy người nhà họ Địch.
Trùng hợp là công việc của Ứng Yến cũng kết thúc nên hai người họ lại về nông thôn một chuyến.
Hai người vẫn đến khu rừng bên ngoài cửa thôn, nghe ngóng các cụ già trò chuyện trước.
Trong thôn cũng chỉ có bấy nhiêu lớn, chuyện lông gà vỏ tỏi hằng ngày trở thành niềm vui trong cuộc sống êm đềm của họ. Mà chuyện lớn sẽ bị họ nói đến khí thế ngất trời, mặc kệ khởi đầu là gì, kết thúc cũng sẽ kể lại những chuyện kia từ đầu đến cuối một lần, sau đó làm chúng sinh động hóa lên.