Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 831
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:17:39
Lượt xem: 60
Người dân dập lửa xong mới xem xét cây gãy và vụ cháy không rõ nguyên nhân.
"Vừa rồi các người nghe thấy âm thanh gì?" Mọi người không khỏi thấp giọng thảo luận.
"Hình như là tiếng pháo nổ?"
"Không đúng, là tiếng sấm. Vừa rồi có một tiếng nổ vang vọng bên tai tôi, bây giờ vẫn còn hơi khó chịu."
"Đúng đúng đúng, chắc chắn là tiếng sấm. Anh đã bao giờ thấy ai đốt pháo chẻ đôi một cái cây, mà còn bắt lửa không?"
"Chậc, tôi cũng nghĩ vậy. Anh nhìn xem nhiều người chúng ta đi ngang qua đều không sao, chỉ có mỗi." Giọng nói của người đó nhỏ xuống, hất cằm về phía hai người đang ngồi bên vệ đường: "Hai người đó đột nhiên khuỵu gối xuống đất, đến tận bây giờ vẫn chưa đứng dậy được?"
Câu nói tuy không rõ ràng, nhưng trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ ngạc nhiên và chắc chắn. Chỉ là mười năm đó vừa trôi qua không lâu, trong lòng mọi người vẫn còn đọng lại sự sợ hãi. Đối với một số chuyện mê tín, bọn họ chỉ có thể hiểu ý, chứ không thể nói ra bằng lời.
Nhất định là người nhà họ Địch bất hiếu, nên bây giờ ông trời không chịu nổi nữa giáng sấm sét xuống, khiến bọn họ không thể đi được như một lời cảnh cáo.
Có lẽ vì người nhà họ Địch đã bị Kha Mỹ Linh nặng tay dạy dỗ, ông cụ Địch cũng đã rời đi, khiến mọi người đột nhiên cảm thấy nhà họ Địch lộng hành trong thôn lúc trước cũng chỉ có vậy thôi.
Người có cường tráng hung hăng đến đâu, gặp phải kẻ mạnh hơn chẳng phải cũng bị đè xuống đất, thấp giọng cầu xin người khác đó sao?
Vậy nên mọi người không có gì phải che giấu sự chán ghét đối với nhà họ Địch.
Sắc mặt người nhà họ Địch trở nên khó coi, hét vào mặt mọi người: "Các ngươi thì thầm cái gì? Không định về nhà ăn cơm sao?"
Mọi người bĩu môi, xách đồ đạc tiếp tục bước đi, có người còn nhổ nước bọt xuống đất.
Nhà họ Địch chưa bao giờ tức giận đến vậy, một người đàn ông siết chặt nắm tay hùng hổ bước về phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-831.html.]
"Làm gì đấy, anh định đánh người sao?" Người kia quay lại, chỉ vào đầu mình nói: "Đánh vào đây này, chỉ cần đổ máu, gia đình các người sẽ bị đuổi ra khỏi căn nhà gạch đó!"
Người kia cũng không phải chỉ có một mình, đằng sau còn có anh em ruột, anh em họ, nếu không bình thường cũng không dám nghênh ngang như thế.
“Đúng thế, cái đứa thứ ba nhà họ Địch kia, không phải đồ hèn thì mau ra đây đánh nhanh lên! Đánh xong tự chúng tôi tìm trưởng thôn với các đồng chí trong cục công an để họ phân xử đúng sai.
Không được tùy tiện đánh vào đầu, chậc chậc, rất nhiều bệnh không kiểm tra ra được, ví dụ như bị đần hay là bị điên, đến lúc đó cái nhà gạch này của mấy người cũng phải mang ra đền đấy!”
Mọi người đều ha ha gào thét, dáng vẻ mong người nhà họ Địch ra tay còn chẳng được.
Những người khác trong nhà họ Địch vội vàng kéo thằng con thứ ba lại.
Bọn họ nhìn ra rồi, đám người trong thôn vô cùng oán hận nhà họ, nếu như hai bên liều mạng đến vỡ đầu chảy máu, chắc chắn nhà họ sẽ chịu thiệt, nói không chừng đến cả nhà cũng phải giao ra.
Người trong nhà có tài giỏi hơn nữa nhưng nếu như thôn dân thà rằng dây dưa, bọn họ cũng phải giả vờ làm con cháu.
Một lần yếu đuối coi như giao điểm yếu vào tay người khác, sau này cứ đợi bị bắt nạt đi!
Trong lòng họ hiểu rõ chuyện này nhưng người nhà họ Địch thực sự không dám làm như thế, họ chỉ có thể tỏ vẻ hung hăng.
Đối phương lập tức hiểu ra: “Haha, người nhà họ Địch mấy người chính là đồ ỷ đông h.i.ế.p yếu thôi, đúng là khiến người ta khinh thường!
Người thì cường tráng như thế, còn không phải dựa vào một ông cha già nuôi nấng lên sao, thế mà đối xử với cha ruột như heo như chó, chẳng bằng súc sinh, sau này mấy người cứ đợi bị gặp báo ứng đi.
Thật đúng là cả nhà ngu xuẩn, cứ tưởng nhà mình sống tốt lắm ấy...”
Mọi người càng nói càng quá đáng nhưng người nhà họ Địch chỉ có thể nghiến chặt răng.