Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 830
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:17:18
Lượt xem: 56
Trong ngần ấy năm, kể cả khi ở mạt thế, cô chưa từng cảm thấy hận thù như vậy.
Cô ghét việc những người này rõ ràng đang có một cuộc sống hạnh phúc, không có zombie, không phải đối mặt với sự nguy hiểm của bản chất con người, cũng không phải trải qua chiến tranh, chỉ cần chịu đựng sự nghèo khổ và tầm thường đơn giản nhất, nhưng họ vẫn có thể làm ra những điều xấu xa như vậy. Tại sao thế giới lại bất công đến thế?
Ứng Yến hôn cô: "Trên đời này có loại người mà không có? Bọn họ tự làm việc ác, cuối cùng cũng sẽ gặp báo ứng."
"Nếu như không có anh và em xen vào, bọn họ có thể chịu báo ứng gì chứ? Cho dù bọn họ có già, con cháu có bất hiếu, thì cũng là chuyện của mấy chục năm sau. Nhưng còn bây giờ, bọn họ vẫn đang sống ung dung tự tại."
Kha Mỹ Linh khẽ thở dài, cô cảm thấy dù mình có làm gì đi chăng nữa, thì nhà họ Địch cũng sẽ không ăn năn hối cải từ tận đáy lòng. Nhiều lắm họ cũng chỉ tiếc những món đồ cô đã trả lại cho ông cụ.
Ứng Yến cười nhẹ nói: "Đừng tức giận, vậy thì chúng ta hãy khiến họ nếm thử cảm giác đó ngay bây giờ."
Kha Mỹ Linh khó hiểu nhìn anh.
"Không phải em biết y thuật sao? Em có thể làm tay chân người khác trở nên bất tiện trong thời gian ngắn được không?
Bọn họ thấy lúc đó ông cụ Địch bất lực như thế nào, vậy thì bây giờ hãy để bọn họ thay phiên nhau trải nghiệm cảm giác đó. Chỉ có như vậy, họ mới có thể suy nghĩ vấn đề từ góc độ của ông cụ." Kha Mỹ Linh không nhịn được bật cười: "Đây là một ý tưởng hay. Người nào cũng sẽ có ngày già đi, không phải ai cũng có thể ra đi trong tự hào. Hãy cho họ cảm nhận trước, để họ biết quý trọng cuộc sống, từ đó sống một cuộc sống tử tế hơn!"
Ngày hôm sau, sau khi đưa con đi học, hai người lập tức cải trang đi đến nhà họ Địch lần nữa.
Bởi vì Kha Mỹ Linh biết đường, nên bọn họ đi một con đường khác, vừa đúng lúc mọi người đang mang đồ nghề về nhà. Vì Kha Mỹ Linh và Ứng Yến ẩn nấp rất kỹ, vậy nên không một ai để ý đến bọn họ.
Người nhà họ Địch đi riêng theo hai nhóm nam nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-830.html.]
Mặc dù cánh tay của những người đàn ông đã bị bẻ ra rồi gắn lại, nhưng ngoài việc có hơi nhức mỏi, thì cũng không có gì nghiêm trọng. Nhưng việc nhà bọn họ bị một cô gái ức h.i.ế.p là không thể chối cãi. Mặc dù ông cụ đã được đón đi, nhưng phần lớn của cải trong nhà cũng không còn. Bọn họ đều có chút không vui, sắc mặt âm u, người trước người sau cách nhau rất xa. Rõ ràng không ai muốn làm bao cát cho bọn họ trút giận.
Kha Mỹ Linh cầm một nắm đá trong tay, sau đó nhắm về phía họ.
Ứng Yến thì cầm vài cái cơ quan.
Đất đai xung quanh trồng hai hàng cây đã được vài năm tuổi, từng cành lá rậm rạp vươn ra bên ngoài.
"Chính là lúc này!" Ứng Yến thì thầm, ném hết mọi thứ ra ngoài cùng với Kha Mỹ Linh.
Mọi người đang đi thì nghe thấy một tiếng nổ, hai gốc cây lớn đột nhiên bị gãy đổ. Một ngọn lửa bốc lên dữ dội ở chỗ gãy, phát ra tiếng kêu tanh tách.
Hai người đàn ông nhà họ Địch vô thức tránh né ngã lăn xuống đất, không khỏi rên rỉ một tiếng.
Mọi người vội vàng cởi áo khoác ra dập lửa, có người còn lấy xẻng xúc đất để dập lửa.
"Ôi trời ơi, sao trời trong xanh thế này mà lại có sấm sét?" Có người hoảng sợ lẩm bẩm nói.
Các ông bà cụ cũng lắc đầu, nói cả đời mình chưa từng gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy.
Chẳng qua lúc này hai người nhà họ Địch đã qua cơn đau đớn, lại chợt phát hiện mình không thể đứng dậy, hai chân không còn chút sức lực nào. Điều đáng sợ nhất là bọn họ không hề cảm nhận được gì!
Họ để anh em dìu mình ngồi xuống vệ đường, hai chân ngay cả co lại cũng không được.
Vừa rồi bọn họ chỉ mới đụng mặt nhau, nên không để ý quá nhiều. Dù sao hai người đều có cùng cảm giác, chứng tỏ sự việc cũng không có gì nghiêm trọng.