Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 804
Cập nhật lúc: 2024-06-17 21:07:37
Lượt xem: 81
Ông cụ không nói hết nhưng Ứng Yến có thể đoán ra được.
“Dù cho mọi chuyện thế nào thì cũng phải liên lạc được với người ta chứ?” Ứng Yến hỏi.
“Ông cũng thử đi tìm rồi nhưng có rất nhiều tư liệu bị lạc mất, có lẽ là bị hỏa hoạn hay lũ lụt làm mất rồi. Ông liên lạc với những chiến hữu lúc trước, ai cũng không nói được ông ấy đi đến đâu, có lẽ không tra ra được người như này.
Nếu không phải có túi bạc kia, còn có nhóc con xinh xắn đáng yêu, ông còn tưởng đây chỉ là giấc mộng.” Ông cụ lắc đầu, lúc lớp trưởng đưa đứa bé tới, sắc trời tối đen, ông cụ chỉ cảm thấy người này rất quen nhưng mặt mũi lại mơ hồ.
Có thể nói bây giờ người có đứng trước mặt ông ấy, ông ấy cũng không thể nhận ra, dù sao cũng chia cắt nhiều năm như thế, từng chiến hữu già đều rời đi, người còn sống cũng gầy gò khô khốc, làm gì còn dáng vẻ lúc còn trẻ nữa.
Ứng Yến gật đầu, đúng là không dễ tìm.
Thực ra sau khi Kha Mỹ Linh phong bế dị năng của mình và đám trẻ, không tu luyện, dùng không gian nữa, cuộc sống của cô và anh bình ổn hơn nhiều, đúng là xung quanh không còn xảy ra chuyện lạ nữa.
Vọng Đế Xuất và Tiểu Quỷ Vương cũng trốn trong thành phố.
Chỉ có Tề Bán Tiên thỉnh thoảng đến thủ đô làm việc cho quý nhân sẽ đến chỗ họ kể về kinh nghiệm trừ ma đặc sắc của mình.
Mỗi lần Kha Mỹ Linh nhìn anh ta nói cô cũng nhắc đến chuyện này. Thế giới quỷ quái có thể tách ra cũng có thể hợp lại, giống với câu nói tin thì là có mà không tin thì là không.
Tề Bán Tiên lại không coi trọng chuyện này, anh ta xua tay nói: “Từ bé tôi đã giao tiếp với quỷ quái, tình thân mỏng manh, còn chẳng bằng làm sứ giả diệt quỷ, duy trì sự hòa bình cho con người.
Không có tôi cũng sẽ có những người khác, tôi chỉ hy vọng những ma quỷ lương thiện có thể được đối xử tử tế, người ác thì phải trả cái giá thích đáng.”
Kha Mỹ Linh cũng không khuyên nhiều, cô chỉ tặng cho anh ta không ít thư tịch phù hợp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-804.html.]
Mấy năm nay Tề Bán Tiên trưởng thành rất nhanh, đã có chút danh tiếng trong giới, thỉnh thoảng lại có thể oán giận với quỷ tộc.
Ứng Yến nghĩ hay là anh hỏi anh ta một chút, nói không chừng có thể thu hoạch được gì đó.
Vừa mới nhắc tới, Tề Bán Tiên đã tìm đến cửa rồi, theo sau còn có Tuyết Bảo Nhi ở núi sau thôn Lạc Phượng!
Tuyết Bảo Nhi không lớn thêm, chả khác gì con husky, không kêu tiếng nào thì uy phong như vua sói, nhưng cứ thấy Kha Mỹ Linh là nó lại hưng phấn lao qua, dùng sức vẫy đuôi, chút oai phong kia biến mất theo gió...
Kha Mỹ Linh vui lắm, cô xoa đầu nó: “Anh Tề, sao anh lại mang nó đến đây?”
Bây giờ Tề Bán Tiên có danh tiếng rất lớn, ai ai cũng gọi là anh Tề.
Kha Mỹ Linh cũng thuận miệng gọi theo.
“Mấy bác cô muốn chuyển tới tỉnh thành, nhà cũ hoàn toàn bỏ trống, Tuyết Bảo Nhi không còn đối tượng để bảo vệ nữa nên đi khắp nơi tìm cô. Cũng may lúc tôi về quê thì gặp được nên mới dẫn theo nó tới thủ đô luôn.”
Kha Mỹ Linh nghiêng đầu nhìn Ứng Yến, thấy anh gật đầu, cô mới cười nói: “May mà nhà tôi rộng, có thể để nó chơi vui vẻ. Có điều nói trước rồi đấy, bây giờ chúng tôi chỉ là người thường thôi, không có gì cả.
Mày chắc chắn muốn ở chỗ này với tụi tao sao? Trong núi còn có linh khí cho mày tu luyện.”
Tuyết Bảo Nhi gật đầu không chút do dự.
Linh khí trên phàm gian thiếu thốn, từ khi không tu luyện nữa linh khí trên người Kha Mỹ Linh dần dần biến mất, bây giờ không khác người bình thường là bao, chỉ là thần thức mạnh mẽ còn đó, cơ thể cũng mạnh hơn người bên cạnh.
Khế ước của hai người vẫn còn, có thể cảm nhận được nhau nhưng không thể giao lưu không có chướng ngại gì như trước.
Có điều Bảo Tuyết Nhi thông minh, dùng động tác để biểu đạt rất xuất sắc, ở chung lâu rồi cô cũng biết được suy nghĩ của nó.