Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 789
Cập nhật lúc: 2024-06-17 20:55:58
Lượt xem: 61
Bà cụ hít sâu một cái, nói với bản thân tương lai còn dài, chắc chắn có thể làm cho Linh Bảo Nhi nhận thân.
Vì thả lỏng tâm trạng, bà ta run rẩy vào lại nhà mình, đẩy cái hộp bỏ tiền. Nhưng mới vừa cầm lên đã biến sắc ngay, không dám tin nhìn tiền bên trong.
Trống không?
Trước đó rõ ràng bà ta đã xếp mười xấp tiền ở trong này, sao lại trống được?
Lúc ấy bà ta đã nói với Kha n Thục, nhưng lại tránh người khác. Lúc cầm tiền cũng không ai thấy, nhưng chỗ bà ta giấu tiền không ai có thể tưởng tượng được.
Từng có mười nghìn đồng, bà ta còn chưa vui mừng hết thì đã không còn một xu nào. Bà cụ Lăng xém chút nữa thở không lên hơi!
Bà ta chạy bịch bịch xuống lầu, tiếng nói the thé: “Cái thứ ranh con, nhãi con nào trộm tiền của tao? Nhân lúc tao còn chưa mời đồng chí cảnh sát tới thì trả lại đây. Nếu không tao không quan tâm mày là ai, vào đồn ngồi hết đi!”
Tất cả mọi người đều hơi sửng sốt, rối rít qua hỏi: “Mẹ, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao tiền của mẹ lại mất được, mất bao nhiêu, còn mấy cái khác thì sao?”
“Đúng thế, mẹ suy nghĩ kỹ chút, có phải mẹ tiêu lúc nào mà quên không? Lâu như thế rồi, có xảy ra chuyện này bao giờ đâu.”
Người trong nhà giữ tiền riêng khá tốt, khóa từng lớp từng lớp, chọn chỗ cũng kỳ quặc nên chưa có ai mất đồ trong nhà.
Nói ra thì trong tay bà cụ có mấy đồng chứ? Hôm nay lại muốn cái này, ngày mai lại thích cái kia, dù sao cũng không trữ được.
Cho nên mọi người đều dỗ bà cụ, cũng không quan tâm lắm.
Bà lão cắn răng, lớn tiếng nói: “Không thể nào, một số tiền lớn như thế, trí nhớ của tao vẫn tốt.
Lúc nãy chúng ta ra ngoài hết rồi mất, chỉ có thể là người nhà lấy!”
Vừa nói như thế thì mọi người có hơi chán ghét, trán của anh cả Lăng giật giật, bà cụ này muốn một được một đây mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-789.html.]
“Me, rốt cuộc mất bao nhiêu, con bù cho mẹ là được. Bây giờ nghỉ ngơi sớm chút đi, mọi người làm việc cả ngày cũng mệt rồi.” Trong giọng nói của ông ta có chút mệt mỏi, giống như dỗ trẻ con.
Vợ ông ta không nhịn được túm tay áo ông ta, có ai kiếm tiền dễ dàng đâu, sao mở miệng một cái là hứa thế này?
Nhưng không chừng bà cụ đang chờ câu này của ông ta. Hơn nữa đây là mẹ kế, để bà ta nương nhờ trong nhà con cháu đã không tệ rồi, còn lấy tiền làm người ta vui, có muốn sống tiếp nữa hay không?
Bà cụ Lăng lại hơi cuồng loạn: “Mày nghĩ mày có thể cho tao bao nhiêu? Mấy chục, mấy trăm hay là mấy nghìn? Mười nghìn đồng đấy!”
Mười nghìn đồng?
Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau, cũng không biết bà cụ này đang bị điên hay gì, chẳng lẽ người già hồ đồ rồi?
Nếu không sao bà ta có thể vui vẻ nói Linh Bảo Nhi nhà đối diện là cháu gái mình, lát sau lại nói mất mười nghìn đồng?
Nhìn dáng vẻ hiện tại hơi điên cuồng của bà ta, cũng không giống bình thường.
Bà cụ Lăng biết họ nghĩ gì. Bà ta hít sâu mấy cái, giọng nói run rẩy giải thích: “Kha Ân Thục là hàng giả, nói mình không phải là cháu gái của nhà họ Lăng, nhà đối diện mới phải. Bọn họ là người một nhà, biết lai lịch hai bên.
Tao nói nhà họ Lăng chúng ta không phải muốn vào là vào, muốn ra là ra cho nên cô ta phải đưa mười nghìn đồng. Nếu không đuổi cả nhà ra ngoài, cũng đừng mong đi học.
Cho nên xế trưa cô ta đưa tiền tới, tròn mười xấp tiền, chất đầy một cái rương cơ mà.
Nhưng bây giờ không có tờ nào cả, không có!”
Bà ta lắp bắp giải thích, nói đầu đuôi câu chuyện, sợ họ không tin còn bổ sung: “Kha n Thục sợ tao tới nữa nên cố tình viết một cái hiệp nghị, trên đó còn nhắc tới mười nghìn đồng.”
Lúc này mọi người mới tin lời của bà ta, cũng bối rối theo.
Ở trong nhà mà còn mất mười nghìn đồng, không cần phải nói chỉ có thể là trộm trong nhà!