Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 764
Cập nhật lúc: 2024-06-17 20:29:34
Lượt xem: 76
Khó khăn lắm mới đưa được mấy đứa trẻ tràn đầy năng lượng này đi ngủ, sắp xếp xong xuôi thì hai người họ đã kiệt sức.
Sau khi tắm xong, Kha Mỹ Linh hưởng thụ để chồng sấy tóc cho mình, bật cười kể lại chuyện xảy ra buổi chiều: "Em nghĩ cung văn hóa bỏ hoang thật lãng phí, nhưng đây là củ khoai nóng không ai dám chạm vào."
"Hửm? Tại sao em lại đến đó?" Ứng Yến nhướng mày hỏi.
"Con cái đi học, ông bà nhàn rỗi không chịu được, còn mấy ông bà cụ nhà khác thì toàn nhốt mình trong nhà. Thỉnh thoảng mới ngồi nói chuyện hoặc đọc báo, tối thì xem tivi, có quá ít cách để giải trí.
Em cũng không muốn mở cửa hàng, mở cửa hàng có rất nhiều việc phải làm, không có ngày nghỉ để nghỉ ngơi, em sợ bọn họ sẽ mệt mỏi.
Vậy nên em muốn tìm một công việc nhàn nhã, để họ vừa có chỗ giải trí, vừa có thể kiếm chút tiền tiêu vặt."
Mặc dù ông nội Kha và bà nội Kha nói đã đến lúc tận hưởng phúc của con cháu, nhưng họ không muốn ngửa tay xin tiền con cháu nhà mình khi chân tay còn dẻo dai.
Kha Mỹ Linh mơ hồ cảm nhận được cảm giác này, cả nhà cho tiền hai ông bà không ít, nhưng họ lại không nỡ xài. Thế nhưng, từ sau khi mở tiệm và giải thích trước về việc phân chia lợi nhuận, hai người mới bắt đầu tiêu tiền. Có lẽ cảm giác thoải mái đó cũng giống như cảm giác thành tựu khi lần đầu tiên cô kiếm được tiền bằng nỗ lực của chính mình nhỉ?
Đây cũng không phải chuyện gì to tát, nếu ông bà thích thì cô cũng mãn nguyện.
Ứng Yến hiểu ý cô: "Em muốn mua cung văn hóa?"
"Đúng vậy, cho các ông bà cụ một nơi để thư giãn, đồng thời cũng tránh cho ông bà em cả ngày rảnh rỗi quanh quẩn trong nhà. Chúng ta đón họ lên thủ đô là để an hưởng tuổi già, chứ không phải là giúp chúng ta trông con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-764.html.]
Quan trọng là cung văn hóa đang là chiếc bánh của mọi người, không dễ gì đụng d.a.o vào.
Kha Mỹ Linh gật đầu: "Thực ra nhà nào cũng có người già, những người già này rảnh rỗi cũng rất dễ gây chuyện. Gây đi gây lại như vậy, nói không chừng có thể sẽ gây tới nhà chúng ta.
Bà nội thích sự sôi động, nếu chúng ta có thể vực dậy cung văn hóa, đưa ông bà vào trong, sẽ giống như một viện dưỡng lão, như vậy cũng không tệ.
Trường đại học dành cho người già thì sao?" Ánh mắt Kha Mỹ Linh sáng lên: "Nhiều người lớn tuổi bảo không quan tâm, nhưng thực ra là họ không biết làm thế nào để bắt đầu. Chúng ta có thể thuê giáo viên bên ngoài dạy nhiều khóa học khác nhau cho người già, chẳng hạn như nấu ăn, thư pháp, khiêu vũ, dưỡng sinh,... Bên cạnh đó, chúng ta cũng có thể tổ chức một số hoạt động, giúp cuộc sống hưu trí của họ trở nên phong phú và đầy màu sắc hơn, càng sống sẽ càng trẻ ra!
Ông bà em đến từ nông thôn vậy thôi, nhưng họ có sự tích cực không chịu khuất phục trước tuổi già. Đặc biệt là bà nội, chỉ cần anh đưa cho bà ấy một cái thang, thì bảo lên trời hái trăng hái sao cho anh, bà ấy cũng dám làm!"
Ứng Yến gật đầu đồng ý: "Đây là một ý tưởng hay. Nếu đổi người quản lý các phòng thành giáo viên, yêu cầu đối với nhân viên sẽ cao hơn rất nhiều, có thể công khai từ chối rất nhiều người đi cửa sau.
Anh tin rằng chỉ cần chúng ta có ý tưởng, thì việc chiếm được cung văn hóa sẽ rất dễ dàng!
Chuyện này cứ để Tấn Nguyên xử lý, gần đây cậu ta chạy đôn chạy đáo, có lẽ cũng tích lũy được nhiều quan hệ."
Kha Mỹ Linh ừm một tiếng. Mấy ngày nay ngoại trừ lúc đi làm, cô bắt đầu nghĩ đến việc mở trường đại học cho người già.
Thay vì kiếm lợi nhuận, cô hy vọng trường đại học dành cho người già có thể mở rộng ở khắp nơi. Ai nói sự phát triển của kinh tế và công nghệ nhất định phải bắt đầu từ thế hệ trẻ?
Cô làm vậy cũng xem như là giúp thế hệ trẻ xoa dịu hậu phương, đồng thời cũng đang tác động đến thế hệ trẻ, thậm chí là trẻ em bằng tinh thần tích cực tiến về phía trước của thế hệ đi trước!