Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 759
Cập nhật lúc: 2024-06-17 20:26:44
Lượt xem: 46
Hiện tại, cô vẫn còn nhớ hành động ngu ngốc lúc đó của mình, muốn dùng cái c.h.ế.t để xin anh trả tự do cho bản thân. Khoảnh khắc trái tim cô bị vua zombie xé toạc, cô đã đau đến tột cùng. Sự ương ngạnh và cố chấp từ trong xương cốt đã khiến cô cố gắng trút hơi thở cuối cùng trước mặt anh, lúc đó cô đã nói gì nhỉ?
"Ứng Yến, thật tốt quá, chúng ta xem như là không ai nợ ai rồi nhỉ?
Kiếp sau chúng ta đừng quen biết nhau được không? Em không muốn trở thành người thay thế, em chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên và suôn sẻ…
Anh đừng khóc chứ, haiz, em thực sự không muốn c.h.ế.t đâu. Em còn trẻ như vậy mà, còn chưa yêu đương rồi sinh em bé nữa.
Hơn nữa, bây giờ em xấu xí thế này, ngay cả trái tim cũng mất rồi…”
Ý thức cuối cùng của cô là người đàn ông đang ôm mình òa khóc giống như một đứa trẻ.
Nỗi buồn xé lòng đó khiến cô muốn ôm lại anh, an ủi anh và nói chuyện với anh nhiều hơn.
Lúc đó cô thực sự hối hận.
Bây giờ đã cách một kiếp, mắt cô vẫn đỏ hoe vì áy náy, vừa tức giận vừa xấu hổ quay người đẩy anh ra: “Anh nói với em mấy chuyện này làm gì?
Bây giờ anh thừa nhận với em, anh không cảm thấy đã muộn rồi sao?”
Ứng Yến không nhúc nhích, oan ức nói: “Lúc đầu anh đã không trêu chọc đến em rồi.”
“Cho nên anh chỉ nhìn em, nhìn em ngu ngốc đụng đến anh đúng không?”
“Anh nghĩ em đang tuyệt vọng, cần tìm người kết hôn trên giấy tờ, vậy nên anh mới phối hợp với em.” Anh nói với vẻ mặt chân thành.
Kha Mỹ Linh nhìn anh chằm chằm, cô thấy anh chính là một con nhện đang giăng tơ, chờ đợi con bọ ngu ngốc là cô bay vào lưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-759.html.]
Nhìn thấy dáng vẻ tùy cô xử lý của người đàn ông, Kha Mỹ Linh vừa tức giận vừa buồn cười.
Con cái cũng sinh năm đứa rồi, ngoại trừ gút mắc ở kiếp trước, thì hai người không có bất kì mâu thuẫn nào. Đừng nói đến bản thân cô, ngay cả gia đình cũng sẽ không cho phép cô làm bừa, bỏ đi cuộc hôn nhân này.
Anh biết chắc cô không thể làm gì anh đúng không?
“Anh không đi thì em đi!” Cô tức giận, đẩy người ra rồi đi ra ngoài.
Ứng Yến ôm lấy cô nói: "Đừng đi mà Vu Nhi. Nếu em giận thì cứ trút lên người anh, đừng giữ ở trong lòng, sẽ hại đến sức khỏe của em.”
“Trút giận thế nào? Đánh anh, mắng anh hay là làm gì anh? Trút giận xong rồi, thì cuộc sống vẫn như cũ đúng không? Anh thì thoải mái rồi, còn em thì sao? Em bị anh đùa giỡn như con ngốc suốt năm năm!”
Ứng Yến không nói một lời, chỉ ôm cô thật chặt.
Cả hai người dường như đều nín thở, cuối cùng Ứng Yến khàn giọng nói: “Vu Nhi, anh đã cho em cơ hội rồi, nhưng chính em lại bỏ qua nó, vậy nên em phải chọn anh thôi.
Sau lúc đó, anh đã thề sẽ không cho em cơ hội trốn thoát, anh sẽ theo em từ kiếp này đến kiếp khác.
Anh biết mình quá cố chấp với em, nhưng em là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh. Từ khi còn nhỏ, em đã chiếm hết sự mềm mại của anh, sao em có thể…”
Kha Mỹ Linh thở dài một hơi, đưa tay ôm lại anh: “Sao anh ngốc thế? Anh có thể khiến em sống lại, nhưng lại không thể tìm được người trong lòng mình sao?”
“Em đang nói gì vậy?” Ứng Yến cau mày, đột nhiên kéo cô ra, trong lòng có chút linh cảm: "Người trong lòng gì chứ? Hai kiếp của anh, chỉ có em là người phụ nữ duy nhất!"
Kha Mỹ Linh trừng mắt: "Em hiểu rồi, có phải anh nghĩ đổi chỗ khác rồi, anh không thể tìm được người trong lòng mình ở đây, trên cổ anh cũng không đeo tín vật nữa, cho nên anh mới tùy tiện bịa ra một cái cớ với em đúng không?"
Ứng Yến không nhịn được cắn vào má cô, đen mặt nói: "Em ở kiếp trước cũng vì chuyện này mà gây rối nhiều lần sao?"