Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 748
Cập nhật lúc: 2024-06-17 19:28:52
Lượt xem: 62
Đi đến nhà vệ sinh, bụng cô không còn đau nữa.
Hai người lại chậm rãi trở về, vừa mới đi đến phòng, cô lại bắt đầu đau bụng.
Kha Mỹ Linh sửng sốt, nhớ tới sách hướng dẫn mang thai trong không gian của mình, cô hiểu ra đây là do tử cung cô bắt đầu co theo quy luật, đoán chừng một, hai ngày sẽ sinh!
Cô bình tĩnh lại: “Ứng Yến, chắc là em sắp sinh.”
“Ừ.” Ứng Yến một tay đỡ tay cô, một tay ôm eo cô, giống như hầu hạ lão Phật gia, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mặt đất, sợ cô đi không vững.
“Hả?” Nhận ra cô đang nói gì, trên mặt Ứng Yến lộ ra vẻ hoảng hốt và lo lắng trước nay chưa từng thấy, tay cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ: “Bà nội ơi!” Anh lập tức hô to lên: “Hình như Vu Nhi sắp sinh rồi!”
Bà cụ với ông cụ hớt hải chạy tới: “Làm sao vậy? Bụng Bảo Nhi không thoải mái sao?”
Kha Mỹ Linh nói: “Chỉ là bụng đau từng đợt, mỗi lần đau không lâu.”
Đàn ông trong nhà không trông cậy vào được, mọi người đều nhìn sang bà cụ Kha.
Bà cụ Kha dặn dò: “Ông bọn nhỏ, ông đi đóng cửa hàng lại, gọi điện thoại cho Khánh Nghĩa, bảo nó gọi Liên Văn đến bệnh viện.
Mấy thằng nhóc kia về không thấy người đâu, chắc chắn sẽ đến cửa hàng hỏi. Ông cũng nói với nhân viên hiệu sách và nhân viên trong Hanks một câu đi.
Tôi đi thu dọn đồ đạc, cháu rể, cháu lái xe ra, chúng ta đi bệnh viện!”
Ứng Yến gật đầu, khom lưng muốn ôm Kha Mỹ Linh.
“Ứng Yến, em không sao.” Kha Mỹ Linh cười khẽ rồi đánh anh một cái: “Bây giờ vừa mới bắt đầu co thắt, còn lâu mới sinh. Trước khi sinh phải đi lại một chút, anh giúp bà nội thu dọn đồ đạc trước đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-748.html.]
Ứng Yến lo lắng nhìn cô chằm chằm: “Không có việc gì thật sao? Em đừng có cậy mạnh!”
“Chắc chắn không sao đâu.” Kha Mỹ Linh đẩy anh một cái: “Nhiều đồ đạc lắm, đừng để bà nội chuyển từng chuyến một. Mà thôi, dù sao cũng không vội, chúng ta cùng nhau trở về, để bà nội ở cạnh em, nói cho anh biết cần mang theo những thứ gì.”
Cô chẳng giống như người sắp sinh chút nào, lúc nói chuyện vẫn mang theo vẻ yêu kiều chậm rãi.
Ứng Yến gật gật đầu, ánh mắt vẫn không dám rời khỏi người cô.
Mỗi lần Kha Mỹ Linh tu luyện thăng cấp, loại đau đớn do tẩy tủy phạt mạch mang lại còn ghê gớm hơn, hơn nữa kiếp trước không có ai chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của cô, thế cho nên từ bé, cô đã ra ngoài ăn bữa sáng, bụng hứng gió lạnh rồi bị viêm dạ dày, mỗi sáng, tầm tám chín giờ, lại đau một lần, đau như có thể mất nửa cái mạng.
Cho nên, đi đâu cô có thói quen tìm nhà vệ sinh trước, tránh cho lúc cần không đủ thời gian tìm.
So ra thì đau bụng sắp sinh không cần đi nhà vệ sinh, cô cũng không thèm nhíu mày.
Bởi vì dáng vẻ lão luyện của cô, Ứng Yến – người không có kinh nghiệm, lại bị lời bà cụ dọa bảo phụ nữ sinh con khó khăn – bình tĩnh trở lại, anh mím môi, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc.
Trên xe trải đệm chăn thật dày, bà cụ lại không để ý đến lời kháng nghị của Kha Mỹ Linh, mặc cho cô hai cái áo khoác ngoài, trên đùi cũng đắp hai cái chăn.
Đến bệnh viện, ông cụ trông xe và đồ đạc, bà cụ đi cùng Kha Mỹ Linh, còn Ứng Yến thì tìm người trực tiếp đặt một phòng bệnh VIP.
Trong bệnh viện tấp nập nhân viên, nhất là mùa đông, cảm mạo phát sốt rất nhiều, còn có một số người từ khắp nơi trên cả nước tới làm phẫu thuật, trên hành lang đầy giường bệnh, xung quanh là nhân viên hộ lý và hành lý, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Nói là phòng bệnh VIP, nhưng nó cũng chỉ có hoàn cảnh tốt hơn một chút, trong phòng có bốn cái giường, mỗi cái giường có cửa đẩy để ngăn cách giống như phòng riêng, vừa có tính bảo mật, lại tiết kiệm không gian.
Một căn phòng được trang bị một nhà vệ sinh, ban công nhỏ được dùng làm nhà bếp, đặt bốn bếp lò.
Chờ sau khi dàn xếp ổn thỏa, bọn họ mới phát hiện sát vách thế là lại là người quen, là Kha Ân Thục, à không, phải là Lăng Nghệ Phi mới đúng!