Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-06-14 22:35:38
Lượt xem: 163
Kha Mỹ Linh rất tức giận, nhưng lại chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể làm gì được!
Một đám người thong thả bước ra khỏi nhà ga, đi vòng quanh trong những con hẻm gần đó rồi mới đi xa, cho đến khi dừng lại trước một Tứ Hợp Viện cũ nát.
Bọn họ đưa mắt nhìn quanh, sau đó gõ cửa đều đặn.
"Ai vậy?" Một lúc sau người trong sân đi ra, thấp giọng hỏi.
"Là thím Trương của cậu, tới đây nghỉ chân một chút, nhân tiện mang cho cậu một ít đặc sản quê hương." Một người phụ nữ cũng nhỏ giọng đáp lại.
Cọt kẹt một tiếng cửa mở ra, ông cụ gầy gò nhăn nheo thò đầu ra ngoài, theo thói quen nhìn trái nhìn phải, chào hỏi: "Mau vào đi, dọc đường có ai nhìn thấy không?"
"Không có, chúng tôi vẫn đi đường vòng, đi cả về phía sau, cúi người đi qua cửa sổ, không ai phát hiện hết! Hơn nữa." Thấy cửa đóng lại, người phụ nữ dẫn đầu hơi nâng cằm, vỗ vỗ đứa bé bọc trong n.g.ự.c và cái sọt trên lưng: "Chúng tôi che kín rồi, ai mà biết trong này là trẻ con chứ?"
"Đúng thế ông Ngưu, chúng tôi đều có tay nghề, sẽ không phạm sai lầm cấp thấp đâu! Mau lại đây nhìn đám hàng này đi, có nhiều hạt giống tốt lắm."
Ông Ngưu cũng chỉ bắt chẹt bọn họ, cười nhạt dẫn đám người vào nhà.
Trời đã tối hẳn, những bóng đèn mờ ảo trên nóc ngôi nhà cũ chập chờn theo tiếng đóng mở của cánh cửa, chiếu lên cái bóng giương nanh múa vuốt của đám người!
Bọn họ lấy hết bọn nhỏ ra, từng đứa bé đáng yêu xinh đẹp ngủ rất say, không hề biết điều gì đang chờ đợi mình, bao gồm cả bánh bao nhỏ ngày đêm ở cạnh cô mấy ngày nay.
Kha Mỹ Linh nghiến chặt răng, lâu lắm rồi cô không tức giận như thế này.
Ngoại trừ ông Ngưu, còn có hai người đàn ông khác trong phòng.
Bọn họ cùng nhau kiểm tra bọn trẻ, tiện tay viết lên giấy: "Được rồi, dựa vào giá chúng ta đã thỏa thuận trước đó đi, con gái năm trăm, con trai tám trăm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-73.html.]
Cả đám người cò kè mặc cả một phen, sau đó thoả mãn cầm một xấp tiền dày cộp rời đi.
"Chúng ta tìm nhà khách nghỉ ngơi cho tốt, vui chơi một chút, nói không chừng còn có thể tìm được mấy đứa bé, kiếm thêm một khoản."
Kha Mỹ Linh híp mắt, theo sau, nhìn thấy nơi bọn họ vào ở rồi mới quay lại chỗ cũ.
Nhưng thời gian đột nhiên trôi nhanh hơn, Kha Mỹ Linh nhìn thấy bánh bao nhỏ bị bán cho một cặp vợ chồng công nhân trung niên. Sau khi tỉnh dậy, cậu bé không ngừng tìm cơ hội rời đi, giống như một con chim sẻ bị nhốt trong lồng, cực kỳ cố chấp.
Cho dù bị đánh bầm dập, bị nhốt trong phòng tối ba ngày, bỏ đói đến mức thoi thóp, hay bị trói lại cho uống thuốc, cũng chưa từng từ bỏ ý muốn về nhà!
Cuối cùng, sau một lần chạy trốn, Lư Việt Hải đã bị cặp vợ chồng kia đánh chết, ném vào một con hẻm hẻo lánh, tối tăm và hôi hám.
Kha Mỹ Linh nhìn bánh bao nhỏ đơn độc cứng ngắc, trái tim đau nhói, hận không thể xé xác những kẻ buôn người và cặp đôi kia thành từng mảnh!
Nhưng cảnh tượng lại chuyển về nhà họ Lư, sau khi đứa bé mất tích, gia đình điên cuồng tìm kiếm.
Bà cụ, ông cụ nhà họ Lư lần lượt lâm bệnh nặng, không đợi được cháu về đã uất ức qua đời.
Hai vợ chồng nhà họ Lư trực tiếp xin nghỉ dài hạn, đi đến rất nhiều nơi, hỏi thăm rất nhiều người, cuối cùng nửa năm sau bị gọi đến cục cảnh sát kinh đô, nhìn thấy đứa nhỏ đã bốc mùi hôi thối.
Hai người không thể chấp nhận hiện thực này, sống như một cái xác không hồn.
Lư Chấn Sinh đã hi sinh trong một lần hành động ở hải ngoại, mà Trịnh Thiến Thiến cũng nản lòng xin chuyển đến tiền tuyến nguy hiểm nhất, cuối cùng đã hi sinh anh dũng!
Tại sao lại có nhiều người vì lợi ích bản thân mà phá hoại vô số gia đình như vậy?
Kha Mỹ Linh tức giận tỉnh dậy: "Tiểu Vấn, những điều trong giấc mơ của tôi có thực sự xảy ra không?"
Tiểu Vấn tội nghiệp online: "Vâng, bởi vì kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ ẩn, nên sẽ tự động thu được tin tức ban đầu."