Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 676

Cập nhật lúc: 2024-06-17 19:01:17
Lượt xem: 74

Bọn họ vừa tới thủ đô, còn chưa có phương tiện giao thông, trước đây ở thành trấn nhỏ, kể cả là tỉnh thành thì họ cũng chỉ loanh quanh gần trường đại học, còn có thể đạp xe đạp nữa.

Nhưng đến nơi này rồi, công dụng của xe đạp giảm đi hẳn.

Giống như hôm nay vậy, bọn họ phải tới nơi tóc xoăn hẹn tụ tập.

Trước đây khi Ứng Yến chưa rời khỏi thủ đô, bình thường ăn cơm, một đám người sẽ tụ hội ở cung văn hóa gần bốn đại viện.

Từ nhà họ Ứng đến cung văn hóa cần phải đi qua một phần tư thành phố, ngồi phương tiện công cộng cũng hết cả tiếng đồng hồ, còn phải chuyển tuyến một lần.

Xe công cộng cũ nát, bề ngoài còn có vết sắt rỉ do lớp sơn bên ngoài bị bong ra, trong lúc đi, cửa xe rung bần bật. Đây là phương tiện giao thông duy nhất nên trên xe rất đông người, trời nóng, mọi người chen chúc nhau, hơn nữa mùi hương nồng nặc, có mùi bánh hẹ chiên, bánh bao thịt, mùi hành tỏi, mùi mồ hôi, mùi chân thối, miệng thối, còn có cả mùi người say xe nôn mửa ra.

Có thể nói ngồi xe công cộng một lần là thêm một lần bị dằn vặt.

Đứng ở trạm chờ xe, nhìn thấy tình hình kia, lại thêm ngửi thấy cái mùi kia nhàn nhạt bay ra, Kha Mỹ Linh nói thế nào cũng không chịu ngồi.

Ứng Yến cũng không muốn, lần này đến để quậy phá, hành hạ đám người kia chứ không phải để mình với vợ bị hành.

Vì thế anh gọi một cuộc điện thoại, chưa được bao lâu thì một thanh niên mặc đồ công nhân trên dính dầu nhớt phi xe mô tô ầm ầm lao đến.

Nhìn thấy họ từ xa, người kia vui vẻ múa tay.

Nhảy xuống xa, cậu ta cười hì hì muốn ôm Ứng Yến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-676.html.]

Ứng Yến chê bai đá người kia ra, nhưng vẻ mặt nhẹ nhõm hơn, lại còn xen chút vui mừng và thích thú: “Nhóc con này đúng là càng ngày càng bẩn thỉu, bao nhiêu năm không gặp, sao không sửa soạn một chút rồi mới tới gặp anh?”

“Không phải em háo hức không kịp đợi sao?” Thanh niên kia cười xoa đầu: “Các anh em nghe lời anh, nghiêm túc tìm một công việc ổn định, ngóng trời ngóng đất ngóng Cửu gia quay về.

Đây là chị dâu sao? Chào chị, em là Phương Tấn Nguyên.” Cậu ta nhìn Kha Mỹ Linh rồi lại nhìn Ứng Yến, cười càng rạng rỡ hơn: “Anh, em không làm phiền hai người đấy chứ. Cứ chơi thoải mái vài ngày đi, đợi khi nào có thời gian, anh em ta gặp nhau một bữa.

Con xe này em lái chơi chơi thôi, lúc anh em không có chuyện gì làm thì dùng đồ cũ lắp ráp lại. Anh đừng thấy nó thô sơ hoặc các linh kiện được lấy từ nơi khác, chất lượng nó tốt lắm đấy, bền bỉ, đủ mã lực, nhanh nhẹn!”

Nói rồi cậu ta ném cho Ứng Yến một chùm chìa khóa: “Mũ bảo hiểm của chị dâu ở trong cốp xe, đồ mới đấy.”

“Cảm ơn nhé, vậy anh đi trước đây.” Ứng Yến không hề khách sáo: “Hôm khác anh tìm em làm một chiếc xe máy. Xe hơi bắt mắt quá, xe máy thì tạm chấp nhận được.”

Phương Tấn Nguyên cười gật đầu. Cậu ta nhìn Cửu gia trước nay chưa từng nặng lòng vì con gái đích thân lấy mũ bảo hiểm, cẩn thận đeo lên đầu cô mà mặt dại ra.

Xe mô tô màu xanh lục quân, đầu xe còn có kính chắn gió, đây là lần đầu Kha Mỹ Linh ngồi xe mô tô thế này, cô thấy rất mới mẻ.

Ứng Yến cười nói bám chắc rồi khỏi động phóng vọt đi.

Bên tai là tiếng gió vù vù, tiếng động cơ cũng không hề nhỏ, hai người đội mũ bảo hiểm nên cơ bản là trên đường, không ai nói lời nào.

Kha Mỹ Linh nhìn ngó xung quanh, thấy cái gì cũng mới mẻ.

Lúc trọng sinh, cô đến nơi nào cũng có cảm giác thời đại rất nồng đậm.

Nhất là ở thủ đô, trước đây không ít lần cô ngồi máy bay đi tới đi lui, trong ký ức của cô thủ đô rực rỡ, mới mẻ, đủ mọi dạng người đi tới đi lui, xe cộ tấp nập, nhưng bây giờ chưa có nhiều tòa cao ốc, xung quanh vẫn hoang sơ, sạch sẽ, mọi người đều trắng, đen, xanh, xám, thỉnh thoảng mới thấy một đóa hoa tươi mới nhô lên khỏi mặt cỏ cũng đủ để thu hút ánh nhìn của cả con phố.

Loading...