Ta cùng kim chủ bá đạo xuyên tới quá khứ - Chương 673
Cập nhật lúc: 2024-06-17 19:00:23
Lượt xem: 87
Vợ anh cũng không cần sợ gia cảnh của người khác bởi vì anh cũng là người chống lưng mạnh mẽ.
Có điều chuyện này còn cần hai, ba năm nữa, trước lúc ấy, anh cần phải tạm thời mượn ô dù từ những người từng nhận ơn của nhà họ Tần.
Còn Kha Mỹ Linh vẫn chưa có tính toán gì cho nghề nghiệp tương lai, cô chỉ cần không phải động não là được.
Ứng Yến xoa đầu cô: “Hay là em mở lớp huấn luyện đi.”
Kha Mỹ Linh bĩu môi: “Cái đó có gì lạ đâu? Ở thủ đô đầy lớp huấn luyện rồi, tinh thần và sức lực của em có hạn, một người có thể trông được mấy đứa trẻ? Nếu tìm giáo viên, em coi thường năng lực của họ.
Hơn nữa làm giáo viên mệt lắm.”
Quan trọng nhất là điểm hòa bình còn tăng chậm, suy cho cùng thì phạm vi ảnh hưởng cũng có hạn mà.
“Nếu như người em huấn luyện là giáo viên ngoại ngữ cực giỏi thì sao?” Ứng Yến cười: “Nếu em mà dạy học sinh, chắc chắn sẽ rất vất vả. Dù sao năng lực, tư duy, nền tảng cả đám trẻ không giống nhau, độ khó khi dạy dỗ cũng khác biệt.
Có khi gặp phải người ngu ngốc, em có thể bị chọc tức nhảy dựng lên.”
Kha Mỹ Linh chớp mắt: “Có gì khác biệt sao? Đều là huấn luyện mà, học sinh huấn luyện xong cũng có khoảng cách không nhỏ, hơn nữa không phải giáo viên ngoại ngữ nào cũng ưu tú. Mà người ưu tú cũng không thể tìm em để được bồi dưỡng.
Hơn nữa ngoại trừ du học sinh ra, thói quen phát âm, dùng từ của các giáo viên ngoại ngữ khác đều được bồi đắp qua bao năm rồi, muốn uốn nắn thì phải đập đi xây lại!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-cung-kim-chu-ba-dao-xuyen-toi-qua-khu/chuong-673.html.]
“Khác biệt rất lớn đấy.” Ứng Yến nắm tay cô, mười ngón tay đan nhau, rõ ràng là nắm tay bình thường giữa những cặp đôi nhưng anh lại làm vô cùng mờ ám: “Em dạy giáo viên miễn phí mà giáo viên sẽ phải phục vụ trong bộ máy bồi dưỡng giáo dục em mở ra trong vòng năm năm.”
Kha Mỹ Linh nghiêng đầu nghĩ, sau đó cười nói: “Như thế những thứ em muốn dạy cho đám nhỏ có thể được truyền đạt tới bọn chúng qua một loạt giáo viên khác. Cách thức dạy học, quan niệm của giáo viên cũng đều do em đào tạo ra.
Giáo viên em vất vả đào tạo ra, kể cả sau năm năm họ rời đi thì em cũng có thể kiếm lại được cả gốc lẫn lãi của việc bồi dưỡng mà. Những giáo viên kia ra ngoài xã hội, dù là làm thuê hay tự mình mở lớp huấn luyện thì đều có thể dạy được ra những học sinh ưu tú.
Cống hiến của em với xã hội cũng từng chút một được mở rộng.”
“Đúng thế.” Ứng Yến gật đầu: “Em xem trong hai năm học đại học, em nhiệt tình nâng cao trình độ ngoại ngữ cho mọi người. Nếu như cách đó của em được các giá viên khác sao chép, vậy có phải sức ảnh hưởng sẽ tương đối lớn không.”
Vừa nghe đến sức ảnh hưởng lớn, trong đầu Kha Mỹ Linh đã lập tức phiên dịch nó thành điểm hòa bình bất tận!
Điểm hòa bình có quan hệ mật thiết với cuộc sống của cô, nếu đã có thể có điều kiện suy xét thì Kha Mỹ Linh không có ý định để mình chịu ấm ức.
“Tình hình thủ đô ngày một biến động, lúc bắt đầu bộ máy bồi dưỡng có thể coi như làm công ích xã hội để lấy danh tiếng trước. Đợi sau khi kinh tế mở cửa, lại phân các lớp bồi dưỡng thành mấy loại hình khác, giống như bồi dưỡng bình thường, giáo trình tinh chọn, giáo trình nâng cao, mỗi loại tiêu chuẩn thu học phí và trình độ đầu ra cũng khác nhau.
Trong nước Hạ Hoa chúng ta, loại người gì dễ kiếm tiền nhất, đó chính là tiền từ trẻ con và phụ nữ. Dạy dỗ đám trẻ là điều mà gia đình nào cũng chú trọng đầu tư. Chỉ cần để họ nhìn thấy bộ máy huấn luyện của em có hiệu quả, còn cần người khác đến quảng cáo nữa sao?
Mặc dù chúng ta lắm tiền lắm nhà nhưng nhiều lúc cống hiến của con người cho xã hội cũng rất tục tằng, họ dùng tiền để cân đo.”
Nói xong, Ứng Yến thở dài một hơi.
Kha Mỹ Linh đã chìm vào trong ảo tưởng anh vẽ ra.